CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU
------
Chương 1: Đón Cha Xuống Thăm Nhà
------
Chương 1: Đón Cha Xuống Thăm Nhà
Tôi tên Hữu Lạc, tên đi làm là Lạc Dương, năm nay vừa tròn ba mươi. Hồi đó sau khi tốt nghiệp loại giỏi, với tấm bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh trong tay, tôi được các xí nghiệp tư nhân và nhà nước chào đón với mức lương khấm khá. Trong lúc làm việc tôi không ngừng phấn đấu và cố gắng học hỏi kinh nghiệm của các người đi trước, rồi trải qua từ chức vụ nhân viên nhỏ cho tới chức tổng giám đốc ngày nay.
Với tuổi ba mươi của tôi thì chức vụ tổng giám đốc một doanh nghiệp cũng không có gì là lạ cả, bởi thời đại văn minh, công nghệ tiên tiến, nhịp sống thì hối hả nên tuy tuổi còn khá nhỏ, chỉ mới nửa đời người nhưng tôi vẫn hoàn thành tốt mọi công việc mà chủ doanh nghiệp giao phó. Tôi cũng có nhà lầu, có xe hơi, có vợ đẹp con ngoan, mặc dù cháu nó mới ba tuổi, đang học mẫu giáo. Vợ tôi thì cũng không kém cạnh tôi là bao, bởi nàng cũng là thạc sĩ, nhưng chuyên về lĩnh vực thiết kế thời trang, năm nay hai mươi tám tuổi, tên là Cảnh Hồng. Mọi người, thân nhân hay bạn bè đều khen vợ chồng tôi thành công trong cuộc sống, chí ít là bây giờ, nên tôi mãn nguyện lắm.
Nhớ lại hồi mới cưới nhau, hồi bốn năm về trước. Tôi với vợ tôi ân ái cùng nhau, rồi cho ra đời một cô bé xinh xắn đáng yêu như ngày nay, tên là Lệ Giang. Đó cũng là niềm hạnh phúc trong đời của tôi với vợ và con tôi, cũng theo đuổi chính sách mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh đẻ một hoặc hai con theo luật sinh sản của nhà nước Trung Quốc.
Vợ chồng chúng tôi luôn yêu quý nhau, tôn trọng nhau, luôn lắng nghe tâm tư nguyện vọng của đối phương chứ không có làm càn điều người khác không thích. Tên của vợ tôi là Cảnh Hồng, trùng tên với một thành phố châu tự trị tỉnh Vân Nam Trung Quốc. Cô ấy xinh đẹp, thân hình cao một mét bảy, nước da trắng trẻo như bông tuyết của mùa đông, còn làn môi đỏ như hoa anh đào của mùa xuân ấm áp, cho nên hễ ai gặp vợ tôi đều điêu đứng té ngã, bởi họ nghĩ: "Sao đẹp như vầy, ấy mà không thi hoa hậu"
Mọi người nói vậy, khen vậy cũng không ngoa chút nào. Bởi vợ tôi làm ở viện thiết kế thời trang, cho nên cô thường hay mang dài cao gót, rồi tô điểm thêm nhan sắc với thân hình nuột nà không tì vết, thậm chí khi mang giày cao gót, cô ấy có khi cao hơn chiều cao một mét tám mươi lăm của tôi luôn.
Tuy cao và hơi gầy, nhìn thướt tha ma mị như "Tuyết Cơ", là hóa thân của "Tiểu Hồ Ly" trong truyền thuyết. Thân hình thì cong hình chữ "S", nhìn giống bóng dáng hình hài của đất nước láng giềng Việt Nam, bởi ngực nở, eo thì lại thon, dẫu sinh một con nhưng khiến đàn ông mà thấy vẫn trông ngóng mỏi mòn.
Tính cách cô ấy bề ngoài thì truyền thống phụ nữ á đông, nhưng bên trong thì là phụ nữ tây âu, bởi cô ấy không thích nói vòng vo, kiểu như: "Có sao nói vậy người ơi…"
Còn về nhân cách thì đảm đang hiền dịu, cô đoan trang nhu mì, giống như một nhân vật nữ trong tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn nào đó. Vợ tôi có mái tóc đen nhánh thẳng tắp xõa dài từ vai xuống tới eo, kèm theo khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Có đôi lần tôi ghẹo nàng: "Vợ ơi! Có khi nào em là nàng thỏ trắng của chị hằng nga xuống phàm trần không dạ! Sao mà xinh ơi là xinh luôn… hahaha…"
Khi đó vợ tôi chỉ nói rằng: "Nếu biết em xinh thì thương yêu em nhiều thêm một chút là được rồi. Đi làm đúng giờ, đi về đúng giờ, đừng về trễ hay la cà ở các quán, mà hãy quay về với mẹ con em là em hạnh phúc"
Tuy biết vợ nói vậy, nhưng với làn da trắng nõn của cô ấy, khuôn mặt thì xinh đẹp lại cởi mở hồn nhiên, kèm môi anh đào, mũi cao dọc dừa thì đàn ông nào mà không mơ mộng về thân hình trước mặt cơ chứ. Không chừng lúc đó họ lại đòi âu yếm, rồi đòi này nọ này kia luôn, vì tôi cũng đàn ông nên tôi biết, dâm dê ghê lắm.
Còn về phần bộ ngực thì khỏi phải chê vào đâu được. Cái bộ ngực căng tròn bụ bẫm, đường khe ngực hút hồn nếu cô ấy không mặc áo ngoài chỉ mặc áo ngực thì khi thấy phải chảy máu cam. Thậm chí bàn tay một người đàn ông trưởng thành như tôi vẫn bóp không hết nổi một bên ngực, ấy vậy mà rất đàn hồi và mịn màng. Có đôi lần mấy ông bầu sô của các chương trình thi nhan sắc của quốc gia và quốc tế, họ thấy Cảnh Hồng vợ tôi đẹp quá muốn ngỏ lời tán tỉnh, rồi gạ gẫm, nhưng tôi nhất quyết bảo không, bởi đây là vợ tôi, cô ấy hai mươi tám tuổi rồi chứ mười tám gì mấy ông, tính dùng câu "mật ngọt chết ruồi" à. Với lại cô ấy là thạc sĩ, đang công tác trong viện thời trang rất nổi tiếng của Trung Quốc.
Vừa nghĩ lại câu nói của mấy tên dê đó tán tỉnh vợ mình thì tôi cũng hạnh phúc, bởi cô ấy đẹp thật, con gái mười tám đôi mươi vẫn thua xa một trời một vực. Thế là tôi nở nụ cười hạnh phúc vì cưới được một người vợ hiền giỏi giang mà còn xinh đẹp nhất trần gian. Tôi rất yêu Cảnh Hồng, không phải cô hiền ngoan diễm lệ, mà cô là vợ tôi, đã sinh cho tôi một thiên thần nhỏ thật bé bỏng và đáng yêu. Tôi yêu hai mẹ con họ nhất, tôi thương cha tôi hạng nhì, và tôi trân trọng bạn bè mình hạng ba, ngoài ra tôi cảm mến tình người với người ngoài xã hội để cho cuộc đời bớt kẻ thù hơn.
Hôm nay đi làm về, tôi thấy vợ tôi trong phòng bếp nấu cơm. Tôi thấy con gái ba tuổi của tôi đang ngồi chơi đồ chơi xếp hình trong phòng khách, thấy vậy tôi đi đến phòng khách. Con bé thấy cha về thì mừng rỡ reo cang; "A, ba về, ba ba đã về với con… hihihi"
Trong nhà có tiếng nói tiếng cười của trẻ thơ thì không khí trong nhà trở nên ấm cúng, tôi cũng rất hạnh phúc, mặc dù công việc bù đầu, hồ sơ chất đống cao như đống núi, nhưng khi nụ cười của cháu nó thì tôi vui vẻ hẳn lên không phiền muộn. Thấy con mải mê chơi trò xếp hình, tôi tranh thủ vào phòng của vợ chồng mà ngồi trước bàn làm việc, rồi đột nhiên mắt tôi cà giựt cà giựt, nó nháy mắt liên tục, không biết điềm báo là gì sẽ đến với tôi về sau. Bất chợt tôi nhớ đến vợ hiền đang nấu cơm dưới bếp, tuy trong nhà nhưng tôi không đi ra phòng bếp mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho vợ yêu:
-Vợ nè, đang làm gì trong bếp dạ. Cho anh nựng cái coi, được không?
Lúc này vợ tôi đang nấu món canh rau tần ô với tôm sú, thấy màn hình điện thoại sáng đèn thì nhìn xem, cô biết là tên "chồng yêu" nên mới ấn vào mà đọc. Đọc xong cô mỉm cười rồi nhắn tin lại:
-Nè chồng, hôm nay về sớm dạ? Sau về mà em không hay biết gì vậy ta, rồi không ra chơi với con mà vào phòng luôn là sao? Hứ.. Ghét chồng lắm luôn, cái đồ chồng lì… hihihi…
-Tại anh thấy con mải chơi, còn em thì mải mê nấu nướng, cho nên anh mới vào phòng làm nốt công việc còn lại mà ở công ty còn dang dở.
-Ừm… mà chồng nè! Thế mấy giờ cha anh xuống tới Thượng Hải? Anh đi đón anh là em đây!
Tôi cũng quên mất nếu vợ tôi không nhắc tới, tôi luýnh quýnh chạy ra nhà bếp nói trực tiếp với Cảnh Hồng:
-Không mấy em đi đón cha ở trạm xe lửa đi, bởi anh đang làm trực tuyến không dừng nửa chừng được.
-Thế cha hẹn anh ở trạm xe lửa mấy giờ?
-Ưm… cha hẹn anh ở đó sáu giờ chiều.
-Trời ạ! Hẹn sáu giờ chiều mà bây giờ gần bảy giờ tối luôn rồi. Haizz… thôi anh trông con gái mình đi, em đi đón cha cho, với lại em cũng muốn ghé nhà cha mẹ của em để rước họ qua luôn.
-Ừ… được, em nói đúng ý anh đó… hahaha…
Nói xong, vợ tôi hối hả chạy xe ô tô đến trạm xe lửa để đón cha tôi. Cha tôi thật thà quá, ông sợ đi nơi khác sẽ khiến tôi lo lắng nên đã hẹn thì không gặp không về. Tôi cũng xem trong cuộc gọi nhỡ ở cái sim cũ, sim mà hồi còn bé cha tôi mua cho tôi khi còn ở quê nhà khu tự trị Tân Cương, còn nay lớn rồi, đủ lông đủ cánh, có vợ có con rồi tôi ít dùng, chỉ dùng để làm kỉ niệm vì do cha tôi mua tặng cho tôi với chiếc điện thoại cục gạch thời đó.
Khi xuống trạm xe lửa Thượng Hải, ông Trường An đi vòng quanh để chơi luôn tiện đợi thằng con trai của mình. Mặc dù năm nay ông cũng năm mươi tuổi, nhưng nhìn phong độ trẻ trung, mái tóc thì hoa răm bạc màu sương gió y như bọn trẻ móc kiểu hai-lai thời trang tuổi xì-tin. Ông nhìn ngắm nhìn lui, hết xuyến tàu này đến chuyến tàu nọ, nó chạy đến chạy đi mà thằng con yêu quý của ông chưa tới. Ông Trường An biết đứa con rất bận nên không gọi nhiều, ông chỉ chờ đợi cho tới khi ngồi ở hàng ghế, mắt ông lim dim thì nghe tiếng gọi của nàng dâu:
-A... cha, con xin lỗi vì để cha phải đợi lâu ạ.
-Ờ… Cảnh Hồng hả con, cha cũng đợi có gần sáu mươi phút thôi à… Haizz…
-Hihihi… cha, cha nè! Đừng giận vợ chồng con nha! Tại dạo này chồng con hay quên trước quên sau lắm, con cũng có khuyên anh nên làm bớt việc lại nhưng anh không chịu, thế là con hết cách.
-Thiệt là… chồng con làm việc kiểu này thì có sức đâu mà đạp mái… Haizz…
-Ưm… kìa, cha nói kì quá à… hihihi
-Nhưng cha có sao nói vậy người ơi! Bởi cha quen rồi, cha không thích nói dóc nên con đừng buồn nha!
-Dạ! Con cũng rất thích tính tình thẳng thắng của cha nữa, nhưng… mình về nhà thôi cha nhé!
-Ừm.. Mình về thôi nào. Đúng là diễm phúc vì có nàng dâu xinh đẹp đi đón… người ta nói đợi chờ là hạnh phúc quả không sai... hahaha
-Ưm… cha ghẹo con nha! Con gh...é...t…
Cảnh Hồng muốn nói con ghét cha nhưng khi nhìn kĩ thì cô mới rút lại lời nói mà chỉ nói thầm: "Không ngờ cha chồng mình điển trai thật luôn í, thậm chí chồng mình thua xa vời vợi"
-Ưm… cha này, cha không ngồi ghế trước cùng con sao?
-Ủa? Bộ con cũng đón cha mẹ của con nữa sao mà hỏi cha câu này.
-Dạ đúng ạ! Nhưng cha nè, sao biết hay thế, con chưa nói mà.
-Tại cha đón như vậy! Bởi từ trạm xe lửa đến nhà của con cũng đi ngang qua nhà anh chị sui. Rồi cha mẹ con lên thì sẽ ngồi phía sau, nếu cha ngồi phía sau thì ngồi cùng chị sui rồi. Vậy cha ngồi phía trước cùng con dâu xinh đẹp của cha nghen! Hahaha
-Dạ! Cha sáng ý quá luôn í. Hihihi…
Ngồi vào ghế trước, thắt dây an toàn xong thì vợ tôi cho xe rời chỗ đậu. Cô điều khiển xe ô tô của cá nhân mình, rồi cô ấy nhìn qua cha tôi đang ngồi. Lúc này vợ tôi thấy cha chồng ngủ gật nên bèn chạy chậm lại, tấp sát vô hàng cây, rồi cô chồm người qua bấm nút hạ ghế cho cha chồng ngả lưng ngủ cho thoải mái. Lúc này cô thấy khuôn mặt cha chồng quá gần với khuôn mặt mình, rồi chiếc ghế bấm nút quá đà nên nó tuột phanh. Cha tôi do phản xạ tự nhiên, cứ ngỡ đang ở quê nhà vì còn trong cơn mê ngủ, vả lại cha có thói quen là hễ mỗi khi ngủ là phải có cái gối ôm thì mới ngủ được. Trong cơn mộng mị vì chiếc ghế giống như cái chiếc giường, thế là bàn tay của cha ôm chầm lấy thân hình của vợ tôi, rồi ông kéo xuống ôm sát vào người, nói mơ mơ màng màng:
-Lạc Dương, con không được dành chiếc gối ôm của cha đâu đó, biết chưa?
-Ưm… cha… là con… là Cảnh Hồng… là con dâu của cha chứ chiếc gối ôm gì ạ!
-Hả??? Con nói gì… là… ơ… nãy giờ là… là con sao? Sao con không xô cha ra chứ! Haizz… vậy mà cha cứ tưởng… quả nhiên là mơ thôi, chứ cái gối ôm nào mà mịn màng và biết nói thế này… hahaha...