fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

Truyện Sex Ngắn Chiếc Nhẫn Rơi (Tác giả: Hàn Vũ Lạc Trần)

Xin chào anh em trong diễn đàn. Đây là truyện đầu tiên mình đăng trong diễn đàn, do là truyện free nên mong anh em đừng quá khắt khe về nội dung nếu có sạn. Truyện này em viết vội. Kiểu mì ăn liền. Đọc để sục nên có chỗ không chau chuốt. Mong anh em bỏ qua.
Nếu anh em thấy hay thì bấm like ủng hộ.
Anh em nào có tình huống đã trải qua, hoặc muốn viết truyện về chuyện trong suy nghĩ của mình thì comment bên dưới nhé (cái này có phí ae nhé).


**Câu chuyện: Chiếc nhẫn rơi (Phần 1)**


Hùng là một người đàn ông hiền lành, sống cùng vợ là Linh trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Hai người cưới nhau được 5 năm, và dù cuộc sống không giàu có, họ vẫn luôn hạnh phúc. Nhưng gần đây, Hùng bắt đầu nhận ra Linh có gì đó khác lạ. Cô hay cười một mình khi nhìn vào điện thoại, đôi lúc còn viện cớ ra ngoài gặp "bạn cũ".



Một tối, khi Linh đang tắm, Hùng vô tình thấy chiếc nhẫn cưới của cô để quên trên bàn. Anh cầm lên xem, lòng buồn bã vì Linh ít khi tháo nó ra trước đây. Điện thoại cô sáng lên – một tin nhắn từ số lạ: "Mai gặp lại nhé, anh nhớ em." Hùng lặng người, tim đập thình thịch. Anh không dám hỏi thẳng, chỉ âm thầm để nhẫn lại chỗ cũ.



Ngày hôm sau, Linh nói phải đi công việc gấp. Hùng giả vờ đồng ý, rồi lén theo sau. Đến một quán cà phê nhỏ, anh thấy Linh ngồi cùng một người đàn ông cao lớn, cười nói thân mật. Người đàn ông đó vuốt tóc Linh, còn cô không hề phản kháng. Hùng đứng chết trân ngoài cửa kính, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Nhưng lạ thay, trong cơn đau đớn ấy, anh lại thấy một chút tò mò kỳ lạ – anh tự hỏi điều gì đã khiến Linh thay đổi.



Hùng không bước vào đối chất. Anh quay về nhà, ngồi thẫn thờ bên chiếc nhẫn. Khi Linh trở về, cô vẫn cười nói như không có gì xảy ra. Hùng nhìn cô, tự nhủ: "Có lẽ mình không đủ để giữ cô ấy, nhưng mình cũng không đủ dũng cảm để buông tay." Từ đó, anh sống trong im lặng, mang bí mật mà chính anh không dám đối diện.



---
 
**Câu chuyện: Chiếc nhẫn rơi (Phần 2)**



Những ngày sau đó, Hùng bắt đầu sống trong một trạng thái kỳ lạ. Anh không còn theo dõi Linh nữa, nhưng mỗi lần cô ra ngoài với lý do mơ hồ, anh lại tưởng tượng ra cảnh cô ngồi cùng người đàn ông kia. Anh không biết tên hắn, nhưng trong đầu Hùng, hắn trở thành một bóng hình lớn lao, mạnh mẽ – điều mà anh tự thấy mình không bao giờ sánh được. Dần dần, sự đau đớn ban đầu nhường chỗ cho một cảm giác lẫn lộn: vừa ghen tuông, vừa tò mò, thậm chí là một chút kích thích khó hiểu.



Một đêm, Linh về nhà muộn, áo hơi nhàu và mùi nước hoa thoảng qua không phải của cô. Hùng ngồi trên ghế, giả vờ xem TV, nhưng mắt anh dán vào cô. Linh cười nhẹ, hôn lên trán anh như mọi khi, rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Hùng nhìn theo, tay siết chặt chiếc nhẫn anh đã nhặt được lần nữa trên bàn – cô lại quên đeo nó. Đêm đó, anh không ngủ được. Anh nằm bên Linh, nghe tiếng thở đều đều của cô, và tự hỏi: "Cô ấy có thực sự còn yêu mình không?"



Sáng hôm sau, Hùng quyết định làm một điều anh chưa từng nghĩ tới. Anh nhắn tin cho số lạ trong điện thoại Linh khi cô đang tắm: "Tôi biết anh là ai. Gặp tôi đi." Tin nhắn gửi đi, anh run rẩy chờ đợi. Chỉ vài phút sau, một tin đáp lại: "6 giờ tối, quán cũ. Đừng nói với Linh." Hùng không biết mình mong chờ gì, nhưng anh cảm thấy cần phải đối mặt.



Đúng 6 giờ, Hùng bước vào quán cà phê. Người đàn ông kia đã ngồi đó – cao lớn, phong độ, ánh mắt sắc sảo. Hắn nhìn Hùng, mỉm cười nhếch mép: "Cậu là chồng Linh, đúng không? Tôi là Nam." Hùng gật đầu, giọng run run: "Anh và cô ấy... từ bao giờ?" Nam cười lớn, không chút ngượng ngùng: "Từ khi cậu quá bận bịu với công việc mà quên rằng cô ấy cần được chú ý. Nhưng yên tâm, tôi không định cướp cô ấy đâu. Chỉ là... vui vẻ thôi."



Hùng ngồi im, nghe Nam kể về những buổi gặp gỡ với Linh, về cách cô cười rạng rỡ khi ở bên hắn. Mỗi lời nói như dao cứa vào lòng Hùng, nhưng anh không bỏ đi. Cuối cùng, Nam hỏi: "Cậu định làm gì? Kể hết với Linh à?" Hùng lắc đầu, giọng khàn đặc: "Không. Tôi chỉ muốn biết sự thật." Nam gật gù, đứng dậy bỏ đi, để lại Hùng với ly cà phê nguội lạnh.



Về nhà, Hùng thấy Linh đang nấu ăn, vẫn vô tư như mọi ngày. Anh bước tới, đặt chiếc nhẫn vào tay cô. Linh ngạc nhiên: "Ơ, em quên đeo nó à? Cảm ơn anh." Hùng mỉm cười yếu ớt, không nói gì thêm. Từ đó, anh chọn cách sống bên Linh như chưa từng biết gì, nhưng sâu trong lòng, một vết thương không bao giờ lành vẫn âm ỉ.



---
 
**Câu chuyện: Chiếc nhẫn rơi (Phần 3 – Tâm lý của Hùng)**



Sau cuộc gặp với Nam, Hùng trở về nhà như một cái bóng. Anh ngồi trong phòng khách tối om, ánh sáng từ TV nhấp nháy chiếu lên gương mặt vô hồn của anh. Linh đã ngủ say trong phòng, nhưng Hùng không thể nhắm mắt. Đầu óc anh quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp: "Mình là ai trong mắt cô ấy? Một người chồng, hay chỉ là một thói quen?" Anh tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, phải đối diện, nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác bất lực trỗi dậy, giam cầm anh trong chính nỗi sợ của mình.



Hùng không phải người giỏi thể hiện cảm xúc. Từ nhỏ, anh đã quen với việc nhẫn nhịn, giấu đi những tổn thương để giữ hòa khí. Khi cưới Linh, anh nghĩ rằng mình đã tìm được một nơi an toàn, một người sẽ không bao giờ khiến anh phải nghi ngờ bản thân. Nhưng giờ đây, sự thật phũ phàng đập tan niềm tin ấy. Anh không giận Linh – hay đúng hơn, anh không dám giận. Anh sợ rằng nếu để cơn giận bùng lên, anh sẽ mất cô mãi mãi. Thay vào đó, anh quay sang tự trách mình: "Nếu mình tốt hơn, mạnh mẽ hơn, có lẽ cô ấy đã không tìm đến Nam."



Nhưng điều kỳ lạ nhất là, bên cạnh nỗi đau, Hùng nhận ra một phần trong anh lại không muốn chấm dứt chuyện này. Khi tưởng tượng Linh trong vòng tay Nam, anh vừa ghen tức đến phát điên, vừa cảm thấy một sự kích thích kỳ quái. Anh tự hỏi liệu mình có bình thường không, hay là tâm trí anh đã bị bóp méo bởi sự bất lực. Anh bắt đầu phân tích từng khoảnh khắc: cách Linh cười với Nam, cách cô vô tư nói dối anh mà không chút áy náy. Những hình ảnh ấy vừa làm anh tổn thương, vừa khiến anh muốn biết thêm – như một kẻ nghiện đang tự hành hạ mình bằng liều thuốc độc.



Hùng nhớ lại lời Nam: "Cậu quá bận bịu mà quên chú ý đến cô ấy." Anh tự vấn: "Có thật vậy không?" Anh lục lại ký ức, nhận ra mình đã dần trở nên xa cách với Linh. Công việc ngập đầu, những buổi tối lặng lẽ bên nhau mà cả hai chỉ dán mắt vào điện thoại – anh đã để cô đơn len lỏi vào cuộc hôn nhân của họ. Nhưng anh không thể chấp nhận hoàn toàn lỗi lầm thuộc về mình. "Cô ấy cũng có thể nói với mình, thay vì chọn cách này," Hùng nghĩ, và cơn giận âm ỉ lại trỗi dậy, chỉ để rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi nỗi sợ hãi mất mát.



Ngày qua ngày, Hùng rơi vào một vòng xoáy tâm lý kỳ lạ. Anh bắt đầu chú ý đến Linh nhiều hơn – không phải để vun đắp tình cảm, mà để tìm dấu vết của sự phản bội. Mỗi lần cô cười, anh tự hỏi đó là nụ cười dành cho anh hay cho Nam. Mỗi khi cô ra ngoài, anh đếm từng phút, tưởng tượng những điều có thể đang xảy ra. Anh không còn là Hùng của trước đây – một người chồng tin tưởng và bình thản. Anh giờ đây là một kẻ bị mắc kẹt giữa yêu thương và nghi ngờ, giữa mong muốn giữ lấy Linh và cám dỗ muốn buông tay để xem mọi thứ sẽ đi đến đâu.



Một buổi sáng, khi Linh vô tình làm rơi chiếc nhẫn lần nữa, Hùng nhặt lên và giữ chặt trong tay. Anh nhìn cô, muốn hét lên tất cả những gì anh biết, nhưng rồi chỉ lặng lẽ đeo nhẫn lại vào tay cô. Linh cười: "Anh cẩn thận thật đấy." Hùng gật đầu, nhưng trong lòng anh, một câu hỏi vẫn vang vọng: "Mình đang giữ cô ấy, hay chỉ đang giữ một vỏ bọc của hạnh phúc đã mất?"



---
 

**Câu chuyện: Chiếc nhẫn rơi (Phần 4 – Tò mò và sự thật phũ phàng)**



Sự tò mò của Hùng về mối quan hệ thể xác giữa Linh và Nam bắt đầu từ những chi tiết nhỏ. Anh để ý cách Linh thay đổi – cô bắt đầu chăm chút cơ thể hơn, mặc những bộ đồ bó sát mà trước đây cô hiếm khi chọn, hay cách cô vô tình rên lên những âm thanh lạ trong giấc ngủ. Hùng tự hỏi: "Cô ấy có làm thế với Nam không? Hắn đã chạm vào cô ấy như thế nào?" Những câu hỏi ấy ban đầu chỉ là thoáng qua, nhưng dần dần, chúng trở thành một nỗi ám ảnh.



Một buổi tối, khi Linh ra ngoài với lý do "gặp bạn", Hùng không kìm được. Anh mở laptop của cô – thứ mà anh chưa từng động đến vì tôn trọng sự riêng tư. Mật khẩu đơn giản: ngày cưới của họ. Anh cười nhạt, nghĩ rằng ít ra cô vẫn giữ chút ký ức về anh. Trong một thư mục ẩn, anh tìm thấy vài tệp video không tên. Tim anh đập thình thịch, linh cảm mách bảo điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Anh nhấp vào tệp đầu tiên.



Màn hình sáng lên. Đó là Linh – không thể nhầm được – nằm trên một chiếc giường xa lạ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể trần truồng của cô. Nam xuất hiện, cao lớn và tự tin, cởi bỏ quần áo với nụ cười nhếch mép. Hùng muốn tắt đi, nhưng tay anh như đông cứng. Anh thấy Nam cúi xuống, hôn lên cổ Linh, rồi cảnh tượng ấy đến: dương vật của Nam, to lớn và đầy sức sống, từ từ ra vào âm đạo của Linh. Tiếng rên của cô vang lên, không giống bất kỳ âm thanh nào Hùng từng nghe từ cô khi ở bên anh. Mỗi nhịp chuyển động của Nam như một nhát búa đập vào lòng Hùng, nhưng mắt anh không rời màn hình.



Hùng cảm thấy nghẹt thở. Anh vừa kinh tởm, vừa bị cuốn hút một cách quái gở. Anh tự hỏi: "Cô ấy có thật sự thích thế không? Mình chưa bao giờ làm cô ấy rên như vậy." Video kết thúc với cảnh Linh ôm lấy Nam, thì thầm gì đó mà Hùng không nghe rõ. Anh tắt máy, ngồi thẫn thờ trong bóng tối. Cơ thể anh run lên, không phải vì giận dữ, mà vì một sự kích thích kỳ lạ hòa lẫn với đau đớn. Anh ghét bản thân vì cảm giác ấy, nhưng không thể phủ nhận nó.



Từ đó, Hùng không còn nhìn Linh như trước. Mỗi lần cô chạm vào anh, anh lại tưởng tượng bàn tay Nam trên cơ thể cô. Anh không nói gì về video, nhưng nó đã thay đổi anh mãi mãi – biến anh thành một kẻ vừa là nạn nhân, vừa là kẻ đồng lõa trong nỗi ám ảnh của chính mình.
 
**Chiếc nhẫn rơi (Phần 5 – Dấu vết của im lặng)**

Sau đêm xem video, Hùng không còn là chính mình. Anh không đối chất với Linh, không đập phá hay gào thét như anh từng tưởng tượng mình sẽ làm trong những cơn ác mộng mơ hồ. Thay vào đó, anh chọn im lặng – một sự im lặng nặng nề, đầy ẩn ý, như thể anh đang chờ đợi điều gì đó bùng nổ từ chính mình hoặc từ Linh. Nhưng điều đó không xảy ra. Cuộc sống của họ vẫn trôi qua, bề ngoài bình yên như mặt hồ phẳng lặng che giấu dòng xoáy bên dưới.

Phản ứng lâu dài của Hùng là một quá trình tự giam cầm trong tâm trí. Ban đầu, anh cố gắng xóa bỏ hình ảnh ấy khỏi đầu. Anh lao vào công việc, thức khuya hơn, uống nhiều cà phê hơn, chỉ để không có thời gian nghĩ về Linh và Nam. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy cảnh tượng ấy: cơ thể trần truồng của Linh, nụ cười của Nam, tiếng rên mà anh chưa từng nghe từ cô. Nó không chỉ là ký ức – nó trở thành một phần của anh, như một vết sẹo vô hình ngày càng lún sâu.

Hùng bắt đầu quan sát Linh kỹ hơn, nhưng không phải với ý định vạch trần cô. Anh để ý từng cử chỉ nhỏ – cách cô vuốt tóc khi nói dối, cách cô cười gượng khi anh vô tình nhắc đến Nam trong câu chuyện bâng quơ. Anh không hỏi gì, nhưng trong đầu anh là cả một danh sách những câu hỏi không lời: "Cô ấy có còn gặp hắn không? Hắn có làm cô ấy thỏa mãn hơn mình không?" Sự tò mò bệnh hoạn không biến mất; nó lớn dần, biến thành một thứ thói quen. Anh kiểm tra điện thoại của Linh khi cô ngủ, lén nhìn lịch sử tin nhắn, thậm chí lục lại laptop để xem liệu có video nào khác không. Anh không tìm thấy gì mới, nhưng hành động đó khiến anh cảm thấy mình vẫn còn kiểm soát được điều gì đó.

Thái độ của Hùng với Linh cũng thay đổi, dù anh cố giấu. Anh vẫn ôm cô, vẫn ngủ cùng cô, nhưng mỗi cái chạm giờ đây đều mang một lớp gai vô hình. Anh tưởng tượng bàn tay Nam trên những nơi anh đang chạm vào, và điều đó vừa làm anh tức giận, vừa khiến anh kích thích một cách quái đản. Có lần, trong lúc ân ái, anh vô thức mạnh bạo hơn bình thường, như thể muốn chứng minh điều gì đó. Linh ngạc nhiên, hỏi: "Hôm nay anh lạ quá, có chuyện gì à?" Hùng chỉ cười nhạt, đáp: "Không, anh chỉ muốn thử cái mới thôi." Nhưng trong lòng, anh biết mình đang cạnh tranh với một bóng ma.

Thời gian trôi qua, sự im lặng của Hùng hóa thành một dạng oán hận lạnh lẽo. Anh không còn muốn rời bỏ Linh nữa – không phải vì yêu, mà vì anh muốn cô ở lại để anh có thể tiếp tục trừng phạt cô bằng sự hiện diện của mình. Anh trở nên kín đáo hơn, ít nói hơn, nhưng ánh mắt anh với Linh giờ đây sắc lạnh, như thể anh đang chờ ngày cô tự thú hoặc mắc sai lầm. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu ngày đó đến, nhưng anh chắc chắn một điều: anh sẽ không để cô rời đi dễ dàng.

Một buổi tối, khi Linh ngủ say, Hùng lại mở laptop. Không phải để tìm video cũ – anh đã xem nó quá nhiều lần đến mức thuộc từng giây – mà để ghi lại suy nghĩ của mình. Anh gõ: "Mình không biết mình là ai nữa. Một thằng khốn nạn, hay một nạn nhân? Cô ấy đã lấy đi tất cả, nhưng mình vẫn ở đây, nhìn cô ấy ngủ, và tự hỏi liệu mình có thể làm cô ấy rên như hắn không." Anh xóa đoạn đó ngay sau khi viết xong, nhưng những câu chữ ấy vẫn đọng lại trong đầu anh, như một lời nguyền không thể thoát ra.

---
 
**Câu chuyện: Chiếc nhẫn rơi (Phần 6 – Lằn ranh mong manh)**



Linh không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Hùng ngay lập tức. Anh vẫn ôm cô, vẫn cười với cô, dù nụ cười ấy giờ đây có phần gượng gạo. Nhưng cô cảm nhận được một khoảng cách vô hình, như thể Hùng đang ở đó mà không thực sự hiện diện. Cô tự hỏi liệu có phải anh đã biết gì không, hay chỉ đơn giản là anh mệt mỏi vì công việc. Cô chọn cách không đào sâu – không phải vì cô không quan tâm, mà vì cô sợ câu trả lời.



Thời gian trôi qua, Linh cố gắng giữ mọi thứ như cũ. Cô vẫn nấu những bữa tối cho Hùng, vẫn hỏi han anh về công việc, nhưng mỗi lần anh nhìn cô lâu hơn bình thường, tim cô lại thắt lại. Cô bắt đầu để ý cách anh chạm vào cô – đôi khi nhẹ nhàng như trước, đôi khi mạnh bạo một cách lạ lùng. Có lần, khi họ đang ân ái, Hùng giữ tay cô chặt hơn, mắt anh ánh lên một tia gì đó cô không hiểu. Cô cười hỏi: “Anh sao thế? Hôm nay lạ quá.” Anh chỉ đáp: “Không có gì, anh chỉ muốn gần em hơn.” Nhưng câu nói ấy khiến cô lạnh sống lưng.



Linh không dám đối diện với khả năng Hùng đã biết. Thay vào đó, cô tăng cường những lần gặp Nam, như thể việc đắm mình vào mối quan hệ đó sẽ giúp cô quên đi sự bất an khi ở nhà. Với Nam, cô thoải mái hơn, cười nhiều hơn, nhưng mỗi lần trở về, cô lại phải đeo lên chiếc mặt nạ của một người vợ hoàn hảo. Cô không biết rằng Hùng đã thấy video, nhưng cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí – như một sợi dây vô hình đang siết chặt quanh cổ cô.



Một buổi tối, khi Hùng đi công tác, Linh ở lại một mình. Cô mở laptop, định xem lại video cũ – không phải vì nhớ Nam, mà vì cô muốn hiểu tại sao mình lại để mọi chuyện đi xa đến vậy. Nhưng cô không tìm thấy tệp đó nữa. Cô lục tung thư mục, tim đập loạn xạ. “Mình nhớ rõ là để ở đây mà,” cô lẩm bẩm, cố tự thuyết phục rằng mình đã xóa nó từ lâu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên: “Hùng đã thấy nó rồi sao?” Cô bật cười, tự nhủ mình tưởng tượng quá nhiều, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm.



Từ đó, Linh trở nên cảnh giác hơn. Cô bắt đầu để ý cách Hùng nhìn cô, cách anh đặt câu hỏi vu vơ như “Hôm nay em đi đâu?” hay “Nam thế nào rồi, lâu rồi anh không gặp cậu ấy.” Những câu hỏi ấy trước đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng giờ đây chúng như những mũi dao nhỏ đâm vào lòng cô. Cô không dám hỏi thẳng, không dám phá vỡ lớp vỏ mong manh đang giữ họ lại với nhau. Nhưng mỗi đêm, khi nằm bên Hùng, cô lại tự hỏi: “Nếu anh biết, anh sẽ làm gì? Anh sẽ tha thứ, hay anh sẽ hủy hoại mình?”



Linh không nhận ra rằng, trong khi cô giấu giếm bí mật của mình, Hùng cũng đang xây dựng một thế giới riêng – một thế giới nơi anh vừa yêu cô, vừa chờ đợi ngày cô tự bộc lộ. Hai người họ, từng là một cặp đôi hòa hợp, giờ đây chỉ còn là hai kẻ lạ mặt sống dưới cùng một mái nhà, bị cuốn vào một trò chơi im lặng đầy nguy hiểm.



---
 
**Chiếc nhẫn rơi (Phần 7 – Lời trượt khỏi môi)**



Ngày tháng trôi qua, Linh cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Cô vẫn gặp Nam, nhưng cẩn thận hơn – xóa tin nhắn ngay lập tức, tránh để lại dấu vết trong nhà. Với Hùng, cô duy trì vẻ ngoài của một người vợ chu đáo, nhưng mỗi cử chỉ của anh – từ cách anh vuốt tay lên tóc cô đến cái nhìn thoáng qua khi cô bước vào phòng – đều khiến cô tự hỏi: “Anh ấy có biết không?” Cô không có bằng chứng, nhưng trực giác của một người sống trong tội lỗi mách bảo cô rằng Hùng đã thay đổi.



Rồi khoảnh khắc ấy xảy ra, bất ngờ và đơn giản đến mức Linh không kịp phòng bị. Một buổi chiều thứ Bảy, khi cả hai đang ngồi trong phòng khách, Hùng xem bóng đá còn Linh lướt điện thoại, chuông cửa vang lên. Đó là shipper giao một gói hàng nhỏ mà Linh đã đặt – một chai nước hoa mới, loại cô bắt đầu dùng từ khi gặp Nam. Hùng đứng dậy nhận hộ, xé vỏ gói và đưa cho cô với nụ cười nhạt: “Mùi này lạ nhỉ, em đổi gu à?” Linh cười gượng, đáp: “Ừ, em muốn thử cái mới cho vui.” Nhưng khi cô cầm chai nước hoa, một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ lớp gói – biên lai giao hàng mà cô quên dặn cửa hàng bỏ đi.



Hùng nhặt nó lên trước khi Linh kịp phản ứng. Anh liếc qua, rồi vô tình đọc to: “Gửi Linh, khách sạn Hoàng Anh, phòng 305…” Giọng anh ngừng lại giữa chừng, như thể anh vừa nhận ra điều gì đó. Linh cảm thấy máu rút khỏi mặt mình. Cô vội giật lấy tờ giấy, cười lớn để che giấu sự hoảng loạn: “À, cái này là đồ em đặt cho bạn, nó nhờ em nhận giùm thôi!” Cô nhét biên lai vào túi, tim đập thình thịch, cố nhìn vào mắt Hùng để đoán phản ứng của anh. Nhưng Hùng chỉ gật đầu, nói: “Ừ, bạn em chu đáo nhỉ,” rồi quay lại sofa, mắt dán vào màn hình tivi như chưa có gì xảy ra.



Linh không biết Hùng có thực sự tin lời cô không. Câu “Khách sạn Hoàng Anh, phòng 305” không phải ngẫu nhiên – đó là nơi cô và Nam từng gặp nhau vài lần, và biên lai ấy là sơ suất chết người mà cô không lường trước. Trong đầu cô quay cuồng hàng loạt suy nghĩ: “Anh ấy có nhớ cái tên khách sạn không? Anh ấy có nghi ngờ gì không? Hay anh ấy đã biết từ lâu và chỉ đang thử mình?” Cô muốn hỏi, muốn hét lên để phá tan sự im lặng, nhưng cô không dám. Cô sợ nếu đào sâu, mọi thứ sẽ sụp đổ.



Từ khoảnh khắc đó, Linh sống trong trạng thái căng như dây đàn. Cô quan sát Hùng kỹ hơn, tìm kiếm dấu hiệu anh đã nhận ra sự thật. Có lần, cô thấy anh nhìn chằm chằm vào chai nước hoa trên bàn trang điểm, ánh mắt trống rỗng. Có lần khác, khi cô vô tình nhắc đến Nam trong câu chuyện – “Nam hôm nay được thăng chức, anh nhớ cậu ấy không?” – Hùng chỉ cười khẽ, đáp: “Nhớ chứ, cậu ấy giỏi thật,” nhưng giọng anh lạnh tanh, khiến cô rùng mình. Linh không chắc đó là sự nghi ngờ hay chỉ là tưởng tượng của cô. Cô tự nhủ rằng Hùng không thể biết – anh vẫn cư xử bình thường, vẫn ngủ bên cô mỗi đêm. Nhưng sự bình thường đó lại đáng sợ, như mặt biển yên ả trước cơn bão.



Trong khi đó, Hùng không nói gì về biên lai, nhưng nó đã khắc sâu vào tâm trí anh. “Khách sạn Hoàng Anh, phòng 305” – anh không cần kiểm tra cũng biết đó không phải địa chỉ của “bạn” nào cả. Anh nhớ mùi nước hoa ấy trên người Linh những ngày cô về muộn, nhớ cách cô lảng tránh ánh mắt anh khi nói dối. Anh không đối chất, không phải vì anh không chắc chắn, mà vì anh muốn xem Linh sẽ tự đào hố sâu đến đâu. Anh giữ im lặng, nhưng mỗi lần nhìn cô, anh lại tưởng tượng cô trong căn phòng 305 ấy, cùng Nam, và sự kích thích quái gở xen lẫn oán hận trong anh càng lớn hơn.



Linh không biết rằng khoảnh khắc vô tình để lộ ấy đã đẩy họ đến một lằn ranh mới. Cô vẫn cố gắng che giấu, vẫn gặp Nam như một cách trốn chạy, nhưng mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy Hùng như một bóng ma lặng lẽ theo dõi cô. Cô không chắc anh có biết hay không, và sự không chắc chắn ấy dần trở thành nỗi ám ảnh của riêng cô – một cái bẫy mà cô tự giăng ra, không lối thoát.


———
 

**Chiếc nhẫn rơi (Phần 8 – Lưỡi dao vô tình)**

Sau vụ việc với biên lai, Linh cố gắng cẩn thận hơn. Cô cắt giảm những lần gặp Nam, kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ trước khi về nhà, thậm chí đổi mật khẩu laptop để chắc chắn không còn sơ hở nào. Nhưng sự lo lắng không biến mất – nó như một con thú nhỏ gặm nhấm trong lòng cô, khiến cô mất tập trung, dễ cáu gắt. Cô tự nhủ rằng Hùng không thể biết, rằng anh vẫn là Hùng của trước đây, nhưng mỗi lần anh nhìn cô, cô lại cảm thấy như bị lột trần.

Khoảnh khắc nguy hiểm xảy ra vào một tối mưa, khi cả hai đang ngồi ăn tối trong im lặng. Hùng đột nhiên hỏi: “Hôm nay em có vẻ mệt, đi đâu mà về trễ thế?” Câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng với Linh, nó như một mũi kim châm vào da. Cô đáp nhanh: “À, em ở lại văn phòng làm thêm với đồng nghiệp. Mấy dự án cuối năm bận lắm.” Hùng gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh khiến cô bồn chồn. Cô cầm ly rượu, uống một ngụm lớn để trấn tĩnh, nhưng rượu lại làm cô mất cảnh giác.

Trong lúc rửa bát sau bữa ăn, Linh vô tình để tâm trí trôi đi. Cô nghĩ về Nam – về lần cuối họ gặp nhau, cách anh cười khi cô kể chuyện công việc, cách anh nắm tay cô dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê. Một nụ cười thoáng qua trên môi cô, và trong lúc không để ý, cô buột miệng: “Nam nói cái dự án này buồn cười thật, toàn mấy ý tưởng điên rồ…” Giọng cô nhỏ, gần như thì thầm, nhưng trong không gian yên tĩnh của căn bếp, nó vang lên rõ ràng như tiếng chuông.

Linh lập tức nhận ra sai lầm. Cô quay lại, tay còn dính bọt xà phòng, nhìn Hùng đang đứng ở cửa bếp với hộp cà phê trên tay. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt bình thản đến đáng sợ. Linh vội chữa cháy: “À, Nam ở công ty ấy, cậu ấy kể chuyện hài lắm, hôm nay họp nhóm vui thật.” Cô cười gượng, cố làm câu chuyện nghe tự nhiên, nhưng giọng cô run run, và cô không chắc Hùng có tin không. Anh chỉ “Ừ” một tiếng, rồi quay đi pha cà phê, như thể không có gì đáng để đào sâu.

Nhưng với Linh, khoảnh khắc ấy như một nhát dao cô tự đâm vào mình. “Nam nói” – tại sao cô lại để cái tên đó tuột ra? Cô tự nguyền rủa bản thân, đầu óc quay cuồng với những giả thuyết: “Anh ấy có nghe rõ không? Anh ấy có nghi ngờ gì không? Hay mình đang tưởng tượng quá nhiều?” Cô không dám hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hùng để tìm câu trả lời. Cô chỉ biết đứng đó, tay run run lau bát, cảm giác như vừa bước qua một lằn ranh mà cô không thể quay lại.

Hùng, trong khi đó, không bỏ sót một chi tiết nào. “Nam nói cái dự án này buồn cười thật” – câu nói ấy vang vọng trong đầu anh, nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn như một mũi dao găm. Anh biết Linh không làm cùng Nam ở công ty, biết cô vừa nói dối một cách vụng về. Nhưng anh không đối chất. Anh đứng đó, khuấy cà phê, cố giữ vẻ mặt bình thường, dù trong lòng anh là một cơn sóng ngầm. Anh nhớ đến video, nhớ đến biên lai khách sạn, và giờ là câu nói vô tình này. Từng mảnh ghép nhỏ rơi vào đúng chỗ, nhưng anh vẫn chọn im lặng – không phải vì sợ hãi, mà vì anh muốn xem Linh sẽ tự đào sâu hố của mình đến đâu.

Từ tối đó, Linh rơi vào trạng thái hoảng loạn thầm lặng. Cô không biết Hùng có nhận ra sự thật đằng sau câu nói ấy hay không. Cô bắt đầu tránh nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến công việc, tránh cả những câu chuyện vu vơ, sợ rằng mình sẽ lại để lộ thêm một bí mật nào đó. Nhưng mỗi lần nhìn Hùng – cách anh cầm ly cà phê, cách anh lặng lẽ đọc sách – cô lại cảm thấy anh như một người lạ, một kẻ đang chờ đợi sai lầm tiếp theo của cô. Cô không chắc anh có biết hay không, và sự không chắc chắn ấy dần biến thành một nỗi sợ hãi ăn mòn tâm trí cô.

Hùng, ngược lại, cảm thấy một sự hài lòng kỳ lạ. Không phải vì anh đã thắng, mà vì anh biết Linh đang tự đẩy mình vào ngõ cụt. Anh không cần phải làm gì cả – chỉ cần chờ, và cô sẽ tự phơi bày tất cả.

---
 
**Chiếc nhẫn rơi (Phần 9 – Lời đối chất lạc lối)**



Sau tối Linh buột miệng nhắc đến Nam trong bếp, cô không còn giữ được bình tĩnh. Giấc ngủ của cô trở nên chập chờn, đầy những cơn ác mộng về Hùng đứng trong bóng tối, nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc. Câu nói “Nam nói cái dự án này buồn cười thật” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một lời buộc tội mà cô không thể xóa bỏ. Cô không biết Hùng có thực sự nghi ngờ hay không – sự im lặng của anh là thứ vũ khí đáng sợ nhất, khiến cô cảm thấy như mình đang bị săn đuổi mà không biết kẻ thù ở đâu.



Linh quyết định phải làm gì đó. Cô không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và sợ hãi này. Nhưng cô không đủ can đảm để thú nhận tất cả – nói ra sự thật về Nam, về video, về những lần cô trốn đi gặp anh ta. Thay vào đó, cô chọn một cách gián tiếp, một cách đối chất mà cô hy vọng sẽ giúp cô đoán được suy nghĩ của Hùng mà không để lộ quá nhiều.



Một tối, khi cả hai đang ngồi trong phòng khách – Hùng đọc báo, Linh giả vờ xem điện thoại – cô hít một hơi sâu, cố giữ giọng mình thật bình thường. “Hùng này,” cô bắt đầu, tay siết chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay trắng bệch, “anh có bao giờ nghi ngờ em không?” Câu hỏi bật ra nhanh hơn cô dự định, và cô lập tức hối hận. Hùng ngẩng lên từ tờ báo, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, không chớp. “Nghi ngờ gì cơ?” anh hỏi, giọng đều đều, không chút cảm xúc.



Linh hoảng loạn. Cô không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu cô, hàng loạt ý nghĩ va vào nhau: “Anh ấy biết rồi sao? Anh ấy đang thử mình? Hay anh ấy thực sự không biết gì?” Cô cười gượng, cố lái câu chuyện sang hướng khác: “Thì… nghi ngờ em làm gì sau lưng anh ấy. Em thấy dạo này anh lạ lắm, cứ im lặng hoài, em sợ anh nghĩ lung tung.” Cô hy vọng câu nói này sẽ khiến Hùng bộc lộ điều gì đó – một dấu hiệu anh đã biết, hoặc một sự yên tâm rằng anh không nghi ngờ gì cả.



Nhưng Hùng không đáp lại như cô mong đợi. Anh đặt tờ báo xuống, nhìn cô một lúc lâu – lâu đến mức Linh cảm thấy nghẹt thở. Rồi anh cười nhạt, một nụ cười không chạm đến mắt. “Em nghĩ nhiều quá rồi. Anh có nghi ngờ gì đâu. Em vẫn là Linh của anh mà, đúng không?” Lời nói của anh nhẹ nhàng, nhưng có gì đó trong cách anh nhấn mạnh “đúng không” khiến Linh lạnh sống lưng. Cô gật đầu vội, lắp bắp: “Ừ, tất nhiên rồi. Em chỉ hỏi vậy thôi, tại… tại em thấy anh ít nói quá.”



Hùng không nói thêm gì. Anh cầm tờ báo lên, tiếp tục đọc như chưa có gì xảy ra. Nhưng Linh không thể bình tĩnh. Cô cảm thấy như vừa bước qua một cánh cửa nguy hiểm mà không biết phía sau là gì. Câu trả lời của Hùng quá mơ hồ – anh không phủ nhận, không khẳng định, chỉ để lại một khoảng trống cho cô tự điền vào. “Anh ấy biết rồi, chắc chắn là biết rồi,” cô nghĩ, nhưng rồi lại tự phản bác: “Không, nếu anh biết, anh sẽ không bình tĩnh thế này.” Sự hoảng loạn trong cô tăng lên gấp bội, biến thành một vòng xoáy không lối thoát.



Từ đó, Linh càng trở nên bất an. Cô bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ trong hành động của Hùng – cách anh đặt ly nước xuống mạnh hơn bình thường, cách anh nhìn cô khi cô cầm điện thoại. Cô muốn hỏi lại, muốn hét lên: “Anh biết gì? Nói đi!” Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh, cô lại thấy một bức tường vô hình, và cô không dám đập vỡ nó. Cô sợ rằng nếu mình đào sâu hơn, Hùng sẽ không chỉ nghi ngờ – anh sẽ có bằng chứng, và cô sẽ mất tất cả.



Hùng, trong khi đó, cảm nhận được sự rối loạn của Linh. Câu hỏi “Anh có bao giờ nghi ngờ em không?” của cô như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh. Anh biết cô đang run sợ, biết cô đang cố thăm dò anh. Nhưng anh không để lộ gì cả. Anh thích nhìn cô giãy giụa trong sự bất an ấy, thích cách cô tự đẩy mình vào ngõ cụt. Anh không trả lời thẳng, không phải vì anh chưa sẵn sàng, mà vì anh muốn giữ cô trong trạng thái này – trạng thái của một kẻ vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân.



Khoảnh khắc đối chất ấy không giải quyết được gì. Nó chỉ khiến Linh chìm sâu hơn vào cơn hoảng loạn của chính mình, còn Hùng thì lặng lẽ siết chặt vòng vây vô hình quanh cô.
 

**Chiếc nhẫn rơi (Phần 10 – Lưỡi dao hiện hình)**



**Khám phá tâm lý Hùng**



Hùng đã sống trong một trạng thái kỳ lạ kể từ khi phát hiện video của Linh và Nam. Anh không còn là người chồng ngây thơ từng yêu cô vô điều kiện, nhưng anh cũng không hẳn là kẻ thù muốn phá hủy cô. Anh bị mắc kẹt giữa **nỗi đau phản bội** và **sự tò mò bệnh hoạn**, một thứ cảm xúc mà anh ghê tởm nhưng không thể dứt bỏ. Mỗi lần nghĩ đến Linh với Nam, anh vừa muốn quên đi, vừa muốn biết thêm – biết tận mắt, cảm nhận tận cùng sự thật phũ phàng ấy. Sự im lặng của anh không phải là tha thứ; nó là một cách trì hoãn, một cách để anh giữ lấy chút quyền kiểm soát cuối cùng trong mối quan hệ đổ vỡ này.



Nhưng sâu thẳm trong lòng, Hùng cũng cảm thấy **hổ thẹn**. Anh tự hỏi liệu mình có phải là nguyên nhân đẩy Linh đến với Nam – không đủ mạnh mẽ, không đủ hấp dẫn, không đủ để làm cô thỏa mãn. Sự tự ti ấy hòa lẫn với oán hận, tạo thành một hỗn hợp cảm xúc độc hại. Khi anh tưởng tượng Linh và Nam, anh vừa căm ghét họ, vừa bị cuốn hút bởi ý nghĩ về điều mà anh không thể cho cô. Anh muốn thấy tận mắt, không phải để tha thứ hay trừng phạt, mà để đối diện với chính mình – để biết anh thực sự là ai trong câu chuyện này.



---



**Câu chuyện**



Mọi thứ bắt đầu từ một tin nhắn. Một buổi tối, khi Linh đang tắm, điện thoại cô sáng lên trên bàn. Hùng, vốn không định lục lọi, vô tình liếc qua màn hình. Tin nhắn từ Nam hiện rõ: “Tuần sau tiệc công ty, anh chở em nhé. Như mọi lần.” Không chữ nào quá lộ liễu, nhưng với Hùng, nó như một tia sét đánh vào đầu. Anh đứng yên, tay run run, không kịp nghĩ gì thêm trước khi Linh bước ra. Cô cầm điện thoại, liếc qua, rồi cười như không có gì: “Bạn ở công ty nhắn linh tinh thôi.” Nhưng ánh mắt cô tránh anh, và Hùng biết – anh chắc chắn – đó là Nam.



Đêm đó, Hùng không ngủ. Anh nằm bên Linh, nghe tiếng thở đều đều của cô, và quyết định phải làm gì đó. Anh muốn thấy tận mắt, muốn đối mặt với sự thật mà anh đã tưởng tượng hàng trăm lần trong đầu. Nhưng anh không muốn tỏ ra hào hứng – không muốn Linh nghĩ anh là kẻ bệnh hoạn. Sáng hôm sau, anh giả vờ thờ ơ hỏi: “Tuần sau em đi tiệc công ty à? Em về nhà bằng cách nào, có cần anh đón không?” Linh ngập ngừng, rồi đáp: “Dạ, em nhờ đồng nghiệp chở về. Cậu ấy tiện đường.” Hùng gật đầu, giọng bình thản: “Vậy thì tốt rồi, nếu cần đón thì gọi cho anh!”



Linh sững sờ. Cô không ngờ Hùng lại đồng ý nhanh như vậy mà không hỏi han hay nghi ngờ gì thêm . Trong lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi – cô biết những lần “tiện đường” ấy không dừng lại ở việc chở về. Nhưng cô không dám từ chối thẳng thừng, sợ Hùng nghi ngờ. Cô lắp bắp: “Thôi, không cần đâu, em về được.” Hùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng vẫn nhẹ: “Vậy chúc em đi vui vẻ”. Cô gật đầu, dù trong lòng biết rằng lời đồng ý này sẽ kéo cô vào một cái bẫy mà cô không thể thoát.



Tuần sau, tiệc công ty diễn ra như kế hoạch. Linh cố giữ vẻ bình thường trước mặt Nam, nhưng cô không thể ngừng nghĩ đến Hùng. Khi tiệc tan, Nam chở cô về như mọi lần. Trên xe Fortuner của anh ta, không khí nặng nề. Linh từ chối khi Nam muốn làm tình trong xe như mọi lần: “Hôm nay không được, em mệt. Có lẽ do lo lắng về Hùng hoặc một phần do hơi men nên Linh từ chối. Nhưng Nam cười, nắm tay cô: “Thôi nào, chỉ một chút thôi.” Linh đẩy tay anh ra, nhưng sự yếu đuối của người có lỗi khiến cô không kiên quyết. Cô sợ từ chối mạnh sẽ làm Nam nghi ngờ, sợ mọi thứ rối tung lên. Cuối cùng, cô nhượng bộ, bảo: “Được rồi, nhưng nhanh thôi nhé. Anh đỗ xe ở mảnh đất trống ngoài khu chung cư kia nhé, quanh đây đèn sáng với nhiều người qua lại.” Linh và Nam không biết rằng kể từ khi họ rời khỏi bữa tiệc và lên xe trở về, thì Hùng vẫn luôn theo sát bên họ.



Nam đỗ xe ở khu chung cư mới quy hoạch – một bãi đất trống vắng vẻ, chỉ có vài bụi cây lúp xúp và ánh đèn đường mờ nhạt. Bên trong xe, Nam kéo Linh vào lòng, cởi áo cô với sự tự tin quen thuộc. Chiếc xe rung rung theo nhịp chuyển động của họ. Hùng, nấp sát bụi cây gần vỉa hè, nhỏm người lên nhìn. Anh thấy bóng dáng mờ ảo của Linh qua cửa kính, thấy bàn tay Nam trên cơ thể cô. Tiếng rên của Linh vọng ra, nhỏ nhưng đủ để đâm vào tim anh. Anh muốn quay đi, nhưng chân anh như mọc rễ.



Bất chợt, Nam mở cửa xe, kéo Linh ra ngoài. “Ra đây cho thoáng,” anh ta nói, giọng cười cợt. Linh ngần ngại, nhưng không phản kháng. Cô chống tay lên nắp capo, váy kéo lên, để Nam đứng sau thúc mạnh từ phía sau. Tiếng rên của cô lớn hơn, hòa với tiếng gió đêm. Hùng giật mình núp xuống bụi cây, tim đập thình thịch. Anh nhìn rõ từng chi tiết – cơ thể Linh cong lên, khuôn mặt cô vừa đau đớn vừa khoái lạc, và Nam, cao lớn, tự tin, chiếm hữu cô một cách thô bạo. Hùng bất giác cảm thấy cơ thể mình phản ứng – anh cương cứng, dù lòng anh đang vỡ vụn.



Nội tâm Hùng là một mớ hỗn loạn. Anh ghê tởm chính mình vì bị kích thích bởi cảnh tượng này. “Mày là thằng bệnh hoạn,” anh tự nguyền rủa trong đầu, nhưng mắt anh không rời khỏi Linh. Anh vừa muốn lao ra đấm vào mặt Nam, vừa muốn đứng yên để xem hết – để cảm nhận tận cùng nỗi đau và sự nhục nhã này. Anh căm ghét Linh vì phản bội anh, căm ghét Nam vì cướp cô khỏi anh, nhưng trên tất cả, anh căm ghét bản thân vì không thể ngăn cản cảm giác kích thích đang trỗi dậy. Đó là thứ cảm xúc quái gở mà anh không thể kiểm soát – một sự pha trộn giữa dục vọng, đau đớn, và sự bất lực.



Khi Nam và Linh xong việc, cô vội vã chỉnh lại váy, bước vào xe. Nam chở cô đi, để lại bãi đất trống im lìm. Hùng vẫn nằm đó, thở hổn hển, tay nắm chặt đất đến rướm máu. Anh không biết mình vừa chứng kiến điều gì – sự sụp đổ của cuộc hôn nhân, hay sự sụp đổ của chính anh. Nhưng điều anh biết chắc chắn là từ giờ, anh sẽ không thể nhìn Linh như trước nữa. Và anh cũng không thể nhìn chính mình trong gương mà không cảm thấy ghê tởm.



---
 
Mọi người trong group tương tác kém quá. Nên lười viết, lười up á người đẹp. 🌝. Cảm ơn đã theo dõi nha.
Viết điiiii
 
Truyện cuck nên e để kết mở bác ơi. :)))
Mình thì hi vọng có cái kết cho kẻ phản bội và người bị phản bội thôi... Tưởng có kết au ngờ kết mở
 
X
Top