au88
68 game bài

Chậm lại một chút

Không phải đàn ông nào im lặng cũng sâu sắc. Có những kẻ chỉ im để tiếp tục sống hai mặt.

Xã hội có xu hướng tô vẽ sự im lặng của đàn ông như một biểu hiện của chiều sâu, của sự từng trải, của nỗi đau khó gọi tên. Nhưng sự thật là, không phải ai chọn im lặng cũng đáng được thương.

Có những gã đàn ông không nói – vì họ sợ sự thật bị bóc trần.
Không chia sẻ – vì họ biết, càng nói ra, càng lộ bản chất.
Không thú nhận – vì họ quen với việc sống hai mặt, và vẫn được gọi là người “đàn ông tử tế”.

Còn tôi, tôi im lặng là vì tôi... lười nói, chứ chả có mẹ gì là nguy hiểm cả 🤣
 
Không phải đàn ông nào im lặng cũng sâu sắc. Có những kẻ chỉ im để tiếp tục sống hai mặt.

Xã hội có xu hướng tô vẽ sự im lặng của đàn ông như một biểu hiện của chiều sâu, của sự từng trải, của nỗi đau khó gọi tên. Nhưng sự thật là, không phải ai chọn im lặng cũng đáng được thương.

Có những gã đàn ông không nói – vì họ sợ sự thật bị bóc trần.
Không chia sẻ – vì họ biết, càng nói ra, càng lộ bản chất.
Không thú nhận – vì họ quen với việc sống hai mặt, và vẫn được gọi là người “đàn ông tử tế”.

Còn tôi, tôi im lặng là vì tôi... lười nói, chứ chả có mẹ gì là nguy hiểm cả 🤣
Ủa up quá trời lun, vậy là im lặng dữ chưa ní 🤣
 
Giữa dòng đời hối hả, ta dễ dàng lầm tưởng những mối quan hệ xã giao là chân tình, những nụ cười xã giao là sẻ chia. Nhưng chỉ khi đối diện với những khúc quanh gai góc của cuộc đời, ta mới nhận ra, ai là bạn đồng hành, ai chỉ là người qua đường.

Tri kỷ không phải là người luôn ở cạnh ta trong những ngày vui, mà là người sẵn sàng ngồi bên ta trong những ngày buồn. Họ không đòi hỏi lời giải thích, cũng chẳng cần lý do để yêu thương. Họ chỉ đơn giản là ở đó, lặng lẽ như ánh đèn nhỏ nhưng ấm, dẫn lối ta qua những đêm dài cô quạnh.

Có một tri kỷ là có một người đế ta sống thật, không cần gồng mình mạnh mẽ, cũng chẳng sợ bị phán xét. Giữa biển người, tìm được tri kỷ là tìm được một phần linh hồn của chính mình, một người khiến ta hiểu rằng, sống giữa lòng người nhưng không lạc lõng là điều hạnh phúc nhất.

Hãy giữ lấy tri kỷ như giữ lấy chính trái tim mình, bởi trong một cuộc đời hữu hạn, ân tình chính là món quà vô giá nhất.
 
BẠN TỪNG IM LẶNG ĐỂ XEM AI SẼ TÌM MÌNH TRƯỚC CHƯA?

Đôi khi trong một mối quan hệ, chúng ta quá mệt mỏi với việc cứ phải là người bắt đầu: một lời hỏi thăm, một câu chúc ngày mới, một tin nhắn vu vơ. Bạn hãy thử lùi lại, thử im lặng, không phải để giận hờn, càng không phải để thử thách. Chỉ là muốn biết, khi bạn thôi chủ động, ai sẽ nhớ đến sự tồn tại của mình.

Những giờ im lặng đầu tiên, bạn vẫn ngóng điện thoại, vẫn mong đợi. Nhưng càng lâu, hy vọng càng vơi. Có khi cả một ngày trôi qua, hay nhiều ngày hơn, chẳng có lời hỏi han nào gửi đến. Và rồi, đôi khi im lặng lại trả về một khoảng trống đến lạnh lòng. Lúc ấy, bạn nhận ra, hóa ra mình quan trọng hay không, chỉ cần im lặng là có câu trả lời.

Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.
 
BẠN TỪNG IM LẶNG ĐỂ XEM AI SẼ TÌM MÌNH TRƯỚC CHƯA?

Đôi khi trong một mối quan hệ, chúng ta quá mệt mỏi với việc cứ phải là người bắt đầu: một lời hỏi thăm, một câu chúc ngày mới, một tin nhắn vu vơ. Bạn hãy thử lùi lại, thử im lặng, không phải để giận hờn, càng không phải để thử thách. Chỉ là muốn biết, khi bạn thôi chủ động, ai sẽ nhớ đến sự tồn tại của mình.

Những giờ im lặng đầu tiên, bạn vẫn ngóng điện thoại, vẫn mong đợi. Nhưng càng lâu, hy vọng càng vơi. Có khi cả một ngày trôi qua, hay nhiều ngày hơn, chẳng có lời hỏi han nào gửi đến. Và rồi, đôi khi im lặng lại trả về một khoảng trống đến lạnh lòng. Lúc ấy, bạn nhận ra, hóa ra mình quan trọng hay không, chỉ cần im lặng là có câu trả lời.

Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.
Mình hay chọn im lặng khi mệt mỏi hoặc tổn thương, tránh vào một góc và tự chữa lành/đợi vết thương lành, đợi cảm xúc và tâm trí phục hồi... Đó là một thói quen ko tốt lắm. Dễ đẩy mọi người ra xa (vì người ta sẽ ko thể tự hiểu được mình bị gì/cần gì/nghĩ gì...khi mình im lặng) và nếu bản thân ko đủ khả năng tự chữa lành thì ta lại càng lún sâu hơn (bề ngoài ổn vui vẻ nói cười, nhưng bên trong thực sự không hề ổn).

Mình chọn im lặng với niềm tin mong manh và hy vọng là người mình cần sẽ nhận ra điều bất thường đó và đến bên cạnh ủi an, vuốt ve những vết thương và giúp nó chữa lành. Nhưng đến cùng nó vẫn là mong cầu từ một phía và không ai phải chịu trách nhiệm về cuộc đời ta, trừ chính ta. Không ai ở bên ta mãi, có người đến người đi. Bờ vai ta dựa vào hôm nay để khóc có thể ngày mai ko còn nữa mà chỉ có đôi tay ta tự ôm lấy chính mình.

Thế giới người lớn vốn dĩ cô đơn và đòi hỏi ta bản lĩnh hơn để tồn tại và bước tiếp. Nhưng dù ta có giỏi có tốt đến đâu, ta vẫn chỉ là hạt cát nhỏ xíu xiu trong vũ trụ bao la này. Nên cứ dịu dàng với chính mình một chút và đôi khi cho phép bản thân như trẻ nhỏ, đừng im lặng trốn một góc với tổn thương, mà mạnh mẽ và.....mặt dày đôi chút ☺️ để bước ra ăn vạ với những cái ôm, hơi ấm kề bên...

Nói thì hơi dễ chứ làm thiệt thì khó lắm. Mình từng im lặng khi ốm nặng và tin là người kề bên sẽ nhận ra và chăm sóc cho mình. Nhưng không hề, cho đến khi tự bò vô bệnh viện cấp cứu lúc 3h sáng và nằm lại bệnh viện một mình một tuần đón Giáng Sinh + năm mới. Dại dột ghê! Nên đừng dại như mình bạn nhé 🙂.

Yêu thương bản thân hơn một chút và đừng chọn im lặng. Vì im lặng tự nghĩ nhiều thì đau đầu mà nghĩ thông suốt rồi thì đau lòng. Nên dù là cái đầu hay bộ đồ lòng thì cũng hông nên để nó đau. Tội nó! Tội mình nữa!

Đôi dòng lảm nhảm chia sẻ với bạn. Chúc bạn an nhiên! ☺️
 
BẠN TỪNG IM LẶNG ĐỂ XEM AI SẼ TÌM MÌNH TRƯỚC CHƯA?

Đôi khi trong một mối quan hệ, chúng ta quá mệt mỏi với việc cứ phải là người bắt đầu: một lời hỏi thăm, một câu chúc ngày mới, một tin nhắn vu vơ. Bạn hãy thử lùi lại, thử im lặng, không phải để giận hờn, càng không phải để thử thách. Chỉ là muốn biết, khi bạn thôi chủ động, ai sẽ nhớ đến sự tồn tại của mình.

Những giờ im lặng đầu tiên, bạn vẫn ngóng điện thoại, vẫn mong đợi. Nhưng càng lâu, hy vọng càng vơi. Có khi cả một ngày trôi qua, hay nhiều ngày hơn, chẳng có lời hỏi han nào gửi đến. Và rồi, đôi khi im lặng lại trả về một khoảng trống đến lạnh lòng. Lúc ấy, bạn nhận ra, hóa ra mình quan trọng hay không, chỉ cần im lặng là có câu trả lời.

Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.
Nhiều khi việc cố đánh giá sự quan tâm của người khác thông qua hành vi, nó không cho kết quả đúng đâu bạn. Mỗi người suy nghĩ và hành động khác nhau.
Người đặt bạn trong tim, không đồng nghĩa sẽ quan tâm hỏi han bạn hàng ngày, người quan tâm bạn, không đồng nghĩa họ sẽ nói với bạn điều đó, người mong điều tốt nhất cho bạn, không hẳn sẽ luôn chìa tay để bạn nắm lấy....
Ngược lại, người hỏi han bạn đầu tiên, có thể chỉ là họ muốn xã giao, người luôn nói yêu thương bạn, có thể chỉ vì họ muốn bạn nghĩ vậy, người chìa tay giúp đỡ bạn, có thể chỉ là họ mong chờ được nhận lại....

Tầm nhìn và sự đánh giá chủ quan rất có giới hạn, dù chỉ ngồi thụ động quan sát, bạn cũng không thể biết rõ người xung quanh đang trải qua những gì, đang đối diện với những vấn đề của riêng họ ra sao.

Bạn đang là người chủ động? Hãy giữ lấy cá tính đó của bản thân mình. Bạn quan tâm và kết nối với một ai đó bởi bạn muốn làm nó, bạn vui khi được làm nó. Và nhớ rõ bạn làm vì bản thân mình muốn, không vì ai khác, không cho ai khác, cũng không cần mong chờ sự đáp lại.
Đến một lúc, khi ngồi lại quan sát bản thân mình, bạn sẽ thấy hạnh phúc và tự hào.
 
Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.

Lúc đầu im lặng, nghĩ ng ta sẽ tìm mình.
Rồi ko ai tìm... sự im lặng ngày càng lớn hơn.
Đến khi ng ta mở lời... thì mình lại lười đáp lại.
 
anime sex
cliphot
Back
Top