fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f

Cái đêm em ở với chồng

oceanbreeze88

Verified Member

Reputation: 24%
Tham gia
7/5/25
Bài viết
74
Cảm xúc
130
Điểm
33
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.1
Giới tính
Nam
Cuộc họp diễn ra trong một căn phòng rộng, kính trong suốt nhìn ra thành phố phủ đầy mưa. Trên bàn, tài liệu được lật nhẹ, giọng người điều phối vang đều, kèm theo ánh đèn trắng của trần nhà khiến mọi thứ dường như rõ ràng, sáng sủa—trái ngược hoàn toàn với cơn mưa xám xịt đang đổ ào ạt bên ngoài.

Anh bước vào theo một thói quen như trong vô vàn buổi họp khác. Mọi thứ vẫn như thường lệ… cho đến khi ánh mắt anh lướt qua một người phụ nữ đang ngồi đầu bàn phía đối diện.

Thời gian như chậm lại. Dưới lớp trang điểm nhẹ và bộ vest công sở tối màu, là một gương mặt đã từng rất quen thuộc. Không phải một nét giống ai đó. Mà chính là cô.

Linh.

Ánh mắt họ chạm nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Chỉ vài giây, nhưng đủ để làm rung lên một sợi dây cũ kỹ nơi đáy tim anh—và có lẽ, nơi cô cũng vậy. Dù đôi môi cả hai đều giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, ánh nhìn ấy không thể che giấu hết một chút xao xuyến xa xăm. Anh nhận ra điều đó từ ánh mắt cô, từ cách cô khẽ chớp mắt rồi nhìn xuống, như muốn trốn khỏi điều gì đó mà chính cô cũng không gọi tên.

Buổi họp trôi qua trong khuôn khổ công việc—chặt chẽ, khách sáo, nhịp nhàng. Không ai nói gì ngoài những nội dung cần thiết. Cả anh và cô đều là người biết cách gác cảm xúc sang bên, để làm đúng vai trò của mình. Nhưng bên dưới lớp ngôn từ và ngữ điệu chuyên nghiệp ấy, là một quãng hồi tưởng không tên đang miên man chạy trong tâm trí anh.

Họ từng yêu nhau. Tha thiết. Không vì một biến cố, không vì một trận cãi vã, mà chia xa chỉ vì đời dẫn lối mỗi người đi một ngả. Anh đi học xa, cô ở lại. Khi anh trở về, tưởng chừng như sẽ tìm lại được nhau, thì cô lại ra đi—lần này là theo chồng, một kỹ sư giỏi chuyên môn, được cử sang nước ngoài tu nghiệp, có địa vị, hơn cô tròn một giáp… nhưng thiếu lắng nghe.

Từ đó đến nay, họ không còn nói chuyện. Nhưng vẫn là bạn trên Facebook. Và đôi lần, những status đa cảm của cô khiến anh hiểu nhiều điều. Chẳng phải chỉ là những câu văn buồn vu vơ. Chúng là dấu vết mờ của một cuộc hôn nhân nhiều im lặng, của những cảm xúc bị gói gọn trong vai trò “vợ người ta”.

Sau cuộc họp, trời vẫn đổ mưa tầm tã. Mưa như thể chẳng buồn dứt, kéo dài mãi như một bản nhạc không hồi kết. Cô đứng dưới mái hiên văn phòng, tay cầm chiếc dù gập. Anh bước đến, nhẹ nhàng, với khoảng cách đủ để không ai hiểu lầm.

“Trời mưa thế này, để tài xế công ty anh đưa em về nhé. Em ngồi đợi anh năm phút, mình đi ăn gì nóng cho ấm, rồi anh nhờ anh ấy đưa em về.”

Cô quay sang nhìn anh. Một giây thôi, anh thấy nơi đáy mắt cô ánh lên một điều gì đó rất mềm, rất cũ. Như một lần nữa, ký ức từ xa xưa trở lại, trùm lên cô trong làn hơi mưa mờ đục.

Rồi cô mỉm cười. Một nụ cười ngại ngùng, thoáng buồn, gần như thì thầm:

“Em phải về với chồng em.”

Chỉ một câu, mà cả trời chiều như đọng lại. Không oán trách. Không bi kịch. Chỉ là một sự thật—nhẹ nhàng nhưng nặng đến tê lòng.

Anh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu, rồi lùi lại vài bước. Cô bước vào xe. Cửa xe đóng lại, tiếng động nhỏ nhưng dội vào lòng anh như một dấu chấm hết nhẹ tênh mà vang dội.

Chiếc xe lướt đi trong mưa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi xe rẽ khỏi lối vào building, anh nhìn thấy qua kính chiếu hậu: cô đang nhìn lại. Ánh mắt cô dừng lại nơi anh. Và… anh không chắc, nhưng có điều gì đó long lanh, lặng lẽ rơi khỏi bờ mi.

Không có gì ồn ào. Không nước mắt vỡ òa. Không lời nói níu kéo. Chỉ có mưa. Và một người đàn ông đứng dưới mái hiên, tay vẫn cầm ly cà phê đã nguội, tim lặng như phố xá vừa mất điện.

Bất giác, anh mở Facebook lên, vào trang cá nhân của cô, nhấn vào nút "Message". Thì ở đó, tin nhắn sau cùng anh nhắn cho cô vẫn còn, cũng đã hơn 10 năm. Và anh chợt nhận ra đó là bài thơ của Đồng Đức Bốn anh gửi Linh khi biết tin cô sắp lấy chồng:

"Cái đêm em ở với chồng
Để ai hoá đá bên sông đợi đò
Cái đêm hôm ấy gió mùa
Tơ nhện giăng đến cổng chùa thì tan


Cái đêm lành lạnh gió mùa
Em trong chăn ấm có đùa với ai

Ngang trời tiếng vạc mảnh mai
Chém trăng đã đứt thành hai mảnh rồi
Mảnh nào em để cho tôi
Khi buồn chỉ đặt ngang môi làm kèn"

Sài Gòn mưa, 4/6/2025
 
Sửa lần cuối:
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

anime sex
cliphot
Back
Top