Anh thật sự không biết em đang nghĩ gì… Em đã có những mối quan hệ khác, có cuộc sống của riêng em – một thế giới mà anh không còn là một phần trong đó. Anh thấy, anh hiểu hết. Nhưng em lại quay về, lại nhắn tin, lại hỏi han từng bữa ăn, từng giấc ngủ, lại muốn bên anh, không phải với tư cách người yêu, mà là… bạn, là tri kỷ.
Em có biết điều đó khiến anh rối loạn đến mức nào không?
Anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Người từng tin rằng chỉ cần có em là đủ. Giờ đây anh biết, có những người dù yêu đến mấy… cũng không thể ở bên nhau được nữa. Anh biết mình sẽ không quay lại, sẽ không bước lại con đường cũ, bởi anh hiểu: có những tổn thương, một lần là quá đủ.
Nhưng anh vẫn không hiểu nổi điều em đang làm là gì. Em thương hại anh sao? Hay em cảm thấy có lỗi? Hay là… em chỉ đơn giản muốn giữ một người từng yêu em nhất, bên cạnh như một chỗ dựa tinh thần, khi em cần?
Em bảo giúp đỡ nhau khi cần , cùng nhau tốt hơn. Nhưng giúp làm gì, khi người anh cần nhất, chính là người đã từng rời đi? Em có thể cho anh lời khuyên, có thể lắng nghe… nhưng rồi em sẽ quay về với cuộc sống của em, với những mối quan hệ em đang có. Còn anh… thì lại một lần nữa đối diện với khoảng trống mà chính em để lại.
Anh phân vân, không phải vì còn hi vọng, mà vì anh chưa thể hiểu nổi thứ tình cảm còn sót lại trong anh là gì. Là thương hại chính mình? Là cố chấp? Hay là anh vẫn chưa thật sự chấp nhận được rằng: em đã không còn thuộc về anh nữa?
Anh biết… sẽ không có “chúng ta” thêm lần nào nữa. Nhưng liệu anh nên dứt khoát để bảo vệ trái tim mình, hay nên giữ em lại – dù chỉ như một người bạn – để rồi mỗi ngày cứ phải tập quen với việc mình không còn là người quan trọng?
Anh mệt lắm. Mệt vì phải giấu đi những cảm xúc mà chính anh cũng không thể gọi tên. Mệt vì cứ phải tỏ ra ổn, trong khi mỗi tin nhắn em gửi đến, lại khiến tim anh co thắt. Anh ước gì em đừng quay lại… hoặc quay lại theo 1 cách khác. Chứ đừng lưng chừng như bây giờ.
Anh đang tự hỏi mình… giữ em lại để làm gì? Để rồi đêm nào cũng lặng lẽ xoá tin nhắn chưa kịp trả lời, chỉ vì không biết nên viết gì ngoài hai chữ: “Anh đau.” Không phải cho anh ! Mà là vì lo lắng cho em !
Em có biết điều đó khiến anh rối loạn đến mức nào không?
Anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Người từng tin rằng chỉ cần có em là đủ. Giờ đây anh biết, có những người dù yêu đến mấy… cũng không thể ở bên nhau được nữa. Anh biết mình sẽ không quay lại, sẽ không bước lại con đường cũ, bởi anh hiểu: có những tổn thương, một lần là quá đủ.
Nhưng anh vẫn không hiểu nổi điều em đang làm là gì. Em thương hại anh sao? Hay em cảm thấy có lỗi? Hay là… em chỉ đơn giản muốn giữ một người từng yêu em nhất, bên cạnh như một chỗ dựa tinh thần, khi em cần?
Em bảo giúp đỡ nhau khi cần , cùng nhau tốt hơn. Nhưng giúp làm gì, khi người anh cần nhất, chính là người đã từng rời đi? Em có thể cho anh lời khuyên, có thể lắng nghe… nhưng rồi em sẽ quay về với cuộc sống của em, với những mối quan hệ em đang có. Còn anh… thì lại một lần nữa đối diện với khoảng trống mà chính em để lại.
Anh phân vân, không phải vì còn hi vọng, mà vì anh chưa thể hiểu nổi thứ tình cảm còn sót lại trong anh là gì. Là thương hại chính mình? Là cố chấp? Hay là anh vẫn chưa thật sự chấp nhận được rằng: em đã không còn thuộc về anh nữa?
Anh biết… sẽ không có “chúng ta” thêm lần nào nữa. Nhưng liệu anh nên dứt khoát để bảo vệ trái tim mình, hay nên giữ em lại – dù chỉ như một người bạn – để rồi mỗi ngày cứ phải tập quen với việc mình không còn là người quan trọng?
Anh mệt lắm. Mệt vì phải giấu đi những cảm xúc mà chính anh cũng không thể gọi tên. Mệt vì cứ phải tỏ ra ổn, trong khi mỗi tin nhắn em gửi đến, lại khiến tim anh co thắt. Anh ước gì em đừng quay lại… hoặc quay lại theo 1 cách khác. Chứ đừng lưng chừng như bây giờ.
Anh đang tự hỏi mình… giữ em lại để làm gì? Để rồi đêm nào cũng lặng lẽ xoá tin nhắn chưa kịp trả lời, chỉ vì không biết nên viết gì ngoài hai chữ: “Anh đau.” Không phải cho anh ! Mà là vì lo lắng cho em !