Chương 1

...................

Người đàn ông vén mành bước vào trong quán, chọn lấy một chỗ ngồi xuống rồi bảo :


- Cho anh một bát nhiều đậu nhé.


- Vâng anh đợi em chút....


Gã nọ vừa chăm chú nhìn người phụ nữ bốc bún thuần thục vừa mỉm cười nói :


- Không hiểu sao ăn bún quán em lại thấy ngon hơn hẳn chỗ khác, chắc tại bà chủ đẹp nên bát bún cũng đậm đà hơn.


Huệ cũng mỉm cười đáp lời :


- Anh quá khen, nếu ngon thì anh cứ đến ủng hộ mẹ con em là được rồi.


Nàng chuyển bát bún nóng hổi cho con gái, cô thiếu nữ mặt lạnh lùng bưng đến chỗ gã kia ngồi. Lúc đặt xuống hình như cố ý dùng lực mạnh hơn một chút làm kêu đến cạch một tiếng, giống như muốn tỏ thái độ gì đó, còn chẳng thèm nói " mời bác ạ " mà quay đi luôn.


Hà không còn lạ gì với chuyện này, thi thoảng sẽ có mấy gã đàn ông buông lời ong bướm với mẹ nó như vậy. Có những kẻ thường xuyên đến ăn cũng chỉ để ve vãn mẹ nó mà thôi, chứ có phải vì bún ngon hay không thì chưa biết. Bán quán ăn giống như làm dâu trăm họ, nếu làm phật lòng người ta có khi lại mất khách, vậy nên mỗi lần như thế mẹ nó cũng chỉ biết cười ôn hòa đáp lại chứ không dám thể hiện thái độ gì. Hà cũng hiểu điều đó, vậy nên cô nàng mới khó chịu thay cho cả phần của mẹ nữa.


Khách có người này người kia, mức độ khó chịu cũng khác nhau tùy cách hành xử, và có kẻ khiến Hà đề phòng hơn tất cả.


Một người đàn ông khác bước vào quán, gã chọn chỗ gần mẹ nó nhất rồi ngồi xuống. Không hiểu sao vừa thấy gã là Hà lại có cảm giác bất an, nhất là khi thái độ của mẹ nó với người này cũng nhún nhường hơn so với những tên đàn ông khác. Gã là khách quen của quán, quen đến mức hầu như sáng nào cũng tới ăn bún. Gã cũng hay buông lời tán tỉnh mẹ, và có lẽ vì đến nhiều như thế nên Hà mới thấy khó chịu nhiều hơn. Nhiều lần nó để ý thấy ánh mắt hau háu của gã luôn nhìn vào những nơi nhạy cảm trên người mẹ. Trực giác của phụ nữ cho nó biết tên này chắc chắn chả phải loại tốt đẹp gì, nên tránh xa là tốt nhất. Nhưng đấy là cảm nhận của Hà, còn mẹ nó hình như lại không thấy như vậy.


- Trông quán hộ mẹ một chút nhé, mẹ vào lấy cái này đưa cho chú Thịnh....


Huệ nói rồi bỏ vào trong, gã đàn ông kia cũng đứng dậy theo vào. Hà nhìn theo hai người với ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng tự dưng bồn chồn không yên.


Quán chỉ còn vài người đang ăn, cũng không có khách mới đến, Hà bèn âm thầm mò vào trong xem sao. Vừa đến gần phòng bếp cô nàng đã nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ :


- Cho anh hôn một cái thôi, nào.....


- Đừng anh......ai thấy bây giờ.....


Tim nó bỗng đập nhanh thình thịch, dường như hai người đang làm gì đó không hay ho cho lắm. Thế nhưng chính vì là chuyện không hay nên nó càng phải biết, Hà lấy can đảm len lén ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, rồi hai mắt nó chợt mở to ra.


Bên trong, mẹ nó đang bị tên đàn ông kia ôm lấy chặt cứng. Một tay gã sờ soạng xoa bóp mông mẹ, tay kia thì siết chặt lấy lưng khiến mẹ không giãy ra được, bên trên gã đang hôn hít túi bụi lên khắp mặt khắp cổ mẹ nó.


Tim Hà đập nhanh như trống, cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa hoang mang khi thấy cảnh tượng nhức mắt ấy. Nó đã đủ lớn để biết hai người đang làm chuyện gì, và rồi sau sự ngỡ ngàng là cảm giác khó chịu đang dâng lên mạnh mẽ. Thế nhưng Hà không chỉ khó chịu vì hai người dám tằng tịu với nhau ở đây mà còn vì biểu hiện của mẹ nó nữa.


- Đừng vậy anh......Em đang làm nên.....người toàn mùi bún thôi.....


- Làm gì có mùi gì......thơm lắm.......nào......


Hà đã mong chờ mẹ sẽ phản kháng quyết liệt hay mắng chửi gì đó. Thế nhưng không, mẹ nó chỉ chống cự yếu ớt, chỉ nói mỗi như thế rồi chả giãy giụa gì nữa, giống như đã chấp nhận màn ôm ấp này vậy. Điều đó khiến Hà thấy khó chịu và bực bội vô cùng.


Sao mẹ nó lại làm như thế......?


Trong lúc cô nàng còn đang tự hỏi thì tên kia đang ngày càng được nước lấn tới. Gã đang hôn hít nồng nhiệt hơn, tay gã cũng đang sờ mó nắn bóp mạnh mẽ hơn. Rồi gã không chỉ sục sạo ở cổ mà đã chuyển xuống úp cả mặt vào ngực mẹ nó mà tận hưởng. Nhưng thế vẫn chưa phải nghiêm trọng nhất, bàn tay hư hỏng kia chợt túm lấy cạp quần mẹ nó tụt xuống.


Mẹ nó đang mặc bộ đồ gần giống như đồ ngủ, chiếc quần chun rất dễ dàng để bị tác động, chỉ cần một tay gã đã có thể kéo cạp quần xuống mông khiến Hà thấy được quần lót của mẹ nó.


- Kìa anh, không được.....


Bấy giờ Hà mới thấy động thái muốn ngăn cản của mẹ khi túm lấy tay gã giữ lại, nhưng tên kia thì chẳng hề muốn dừng.


- Nhanh thôi mà, không sao đâu, nào.....


Gã nói rồi dứt khoát dùng cả hai tay kéo tụt quần ngoài của mẹ nó xuống tận đùi, cặp mông tròn trịa cùng quần lót của mẹ lộ ra hơ hớ. Và mọi thứ còn cấp bách hơn khi gã đang vội vàng cởi thắt lưng của mình ra.


Không phải chứ, đừng bão gã định.....


Hà biết chuyện gì sắp xảy đến, nó vừa lo lắng vừa cuống quýt hết cả lên, cần phải làm gì đó để ngăn lại. Cô nàng vội bước nhẹ ra xa mấy bước làm như vừa đi vào rồi gọi thật to :


- Mẹ ơi, có ai đến tìm mẹ kìa......!


Cặp đôi bên trong đều giật mình, nữ thì vội xếch quần lên còn nam cũng đành tiếc rẻ cài thắt lưng vào trở lại. Hai người thì thầm gì đó với nhau rồi quay trở ra.


- Ai tìm mẹ đấy con......người ta đâu rồi......?


Huệ cố tỏ ra bình thường hỏi con gái khi thấy bên ngoài chả có ai chờ mình, Hà nhàn nhạt đáp :


- Chắc chờ lâu quá nên người ta đi rồi, con cũng quên hỏi tên.


Thịnh liếc nhìn cô nàng với ánh mắt hơi thù địch, bị phá đám giữa chừng sao mà hài lòng được. Gã ở lại thêm một lát rồi cũng ra về.


Hà không hỏi mẹ về chuyện vừa rồi, nó không biết mở lời thế nào cả, chỉ biết giữ ấm ức trong lòng. Hôm nay có nó ở đây nên mới ngăn cản được, khi không có nó thì sẽ ra sao.....?


Và rất nhanh Hà đã biết đáp án, câu trả lời là dù có mặt nó hay không thì cũng không quan trọng.


Tối hôm đó Thịnh lại tìm đến, vừa vào nhà gã đã ôm chầm lấy nàng mà hôn hít. Huệ vội đẩy ra nói nhỏ :


- Đừng anh, con bé đang ở nhà.....


Gã nghe vậy cũng không hấp tấp gì, tươi cười cùng nàng ngồi xuống ghế. Hà biết có người đến, cô nàng âm thầm ra đứng ở chỗ cầu thang lén nhìn xuống phòng khách nghe ngóng mẹ và gã nói chuyện.


Nó không nghe rõ hai người bàn bạc những gì, chỉ thấy gã kia thì cứ sấn vào thì thầm to nhỏ giống như thuyết phục, còn mẹ nó thì có vẻ hơi lưỡng lự. Rồi Hà lại thấy gã ôm lấy mẹ muốn hôn, mẹ nó yếu ớt đẩy ra, cứ dùng giằng qua lại như thế mấy lần. Cuối cùng mẹ nói gì đó khiến gã nở nụ cười rất hài lòng, lúc ấy không hiểu sao nó lại thấy bất an lạ lùng. Ngay sau đó mẹ liền đứng dậy đi về phía cầu thang, Hà bèn nhanh chân trở về phòng ngồi vào bàn học.


Cửa phòng mở ra, Huệ nhìn con gái rồi ngập ngừng nói :


- Mẹ bảo này.....học xong thì cứ ngủ luôn đi nhé.....


Hà nghe vậy bỗng thấy nhộn nhạo hồi hộp khó tả. Câu này chẳng phải còn có ẩn ý khác là " đừng ra ngoài, đừng bận tâm đến mẹ " hay sao ? Nó muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, chỉ biết ậm ừ đáp :


- Vâng.....


Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Hà buông bút xuống, nó không thể tập trung học được nữa. Sự tò mò, nghi hoặc lẫn lo lắng khiến nó bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Hà đã định sẽ nghe lời mẹ nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, một lúc sau thì cô nàng mở cửa rồi rón rén đi ra chỗ cầu thang nhìn xuống. Không có ai, vậy thì chẳng lẽ là ở.......Hà hít thật sâu rồi mạnh dạn bước về phía phòng ngủ của mẹ. Càng đến gần nó càng nghe thấy những âm thanh kì lạ, những âm thanh khiến tim nó cũng ngày càng đập rộn ràng. Và rồi khi áp tai vào cửa phòng mẹ, tim nó đã đập thình thịch như trống khi nghe được thứ không nên nghe.


- Bạch.....bạch.....bạch.....bạch.....bạch.....


- A......a......anh......nhẹ......thôi......a......anh......a.....a......
 
Chương 2

....................

Hà như hóa đá tại chỗ, đứa con gái 15 tuổi đã đủ nhận thức để biết một nam và một nữ ở riêng trong phòng thì sẽ có chuyện gì xảy ra, và những âm thanh hoan lạc này là bằng chứng rõ ràng nhất.

Mẹ và gã đàn ông đó đang làm chuyện người lớn, hai người đang quan hệ tình dục....

Dù đã lờ mờ phỏng đoán khi thấy mẹ cho gã ôm ấp hôn hít lúc sáng, thế nhưng giờ đây Hà vẫn không tránh khỏi bàng hoàng, nó không tin mẹ mình lại làm ra chuyện như vậy. Cô nàng không biết nên làm gì vào lúc này, cứ đứng ngây ra như tượng trước cửa phòng mẹ, bên trong thì màn ân ái vẫn cứ diễn ra cuồng nhiệt.

- Bạch.....bạch.....bạch.....bạch.....bạch.....

- Ah.....ah.....anh.....đừng.....mạnh......thế......ah.....con bé......ah......chưa.....ngủ......ah......ưmh.....

- Kệ nó......em đẹp lắm......anh muốn em.......anh muốn em thật nhiều.......

Mẹ nó đẹp ư, đúng vậy, nếu miễn cưỡng phải tìm một lý do cho chuyện này thì là vì mẹ nó đẹp, vậy nên mới có nhiều gã buông lời tán tỉnh, có lẽ vì được tán tỉnh nên mới xiêu lòng chăng.....? Mẹ nó năm nay 36 tuổi, tuy không phải quá xinh đẹp lộng lẫy nhưng vẫn đủ để khiến cánh mày râu phải nhung nhớ, đủ để khiến kẻ khác muốn chiếm đoạt. Sự quyến rũ ấy càng mạnh mẽ hơn nữa khi người đàn bà đó lại còn không có chồng ở bên nữa chứ.

Bố Hà vừa mất năm ngoái, chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau với bao xót xa và cả gánh nặng đè lên vai mẹ nữa. Bố nó chết đi để lại một khoản nợ, số tiền là đủ lớn để khiến người đàn bà chỉ trông chờ vào quán bún nhỏ để nuôi con cảm thấy khó khăn. Hà biết những áp lực mà mẹ phải chịu đựng, thế nên nó mới không muốn tỏ ra khắt khe khó chịu với mẹ, biết mẹ tư tình với người đàn ông khác như sáng nay mà nó cũng không truy hỏi. Nó hiểu mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ đơn độc, cũng cần chỗ để dựa vào khi mệt mỏi.

Phải rồi, có lẽ mẹ đến với gã này cũng chỉ vì cô đơn, vì cần một người để bầu bạn chia sẻ, đó là chuyện chính đáng của người trưởng thành, chẳng lẽ mẹ phải thủ tiết ở vậy suốt đời ư......? Nếu suy nghĩ như vậy thì chuyện này sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều, thế nhưng sao Hà lại chẳng thấy thanh thản một chút nào cả, chỉ có sự khó chịu và bức bối tràn ngập trong lòng.

Mẹ có thể đến với người đàn ông khác, nhưng không phải là tên này. Ánh mắt dâm dục của gã, kiểu cười thô kệch của gã khiến Hà không có một chút thiện cảm nào. Chưa trưởng thành nhưng nó vẫn là phái nữ, và trực giác của phụ nữ cho nó biết tên này không hề đứng đắn gì. Mẹ nó xứng đáng với một người đàn ông tốt đẹp hơn.

Thêm một lý do để Hà thấy không thể chấp nhận được là vì, nó chưa hề sẵn sàng cho chuyện mẹ mình thuộc về một người khác mà không phải bố. Đúng là bố nó đã mất rồi nhưng biết mẹ mình lên giường với kẻ khác khiến nó thấy ấm ức tủi thân vô cùng, cứ như là mẹ đã phản bội bố vậy, đã quên rằng mình từng có người chồng là bố vậy. Sao mẹ lại làm thế cơ chứ, bố mới mất được một năm thôi mà.....

Hai mắt đã đỏ hoe, Hà không thể nghe thêm được nữa, cô gái tội nghiệp lầm lũi bỏ về phòng. Nó gục mặt xuống bàn lặng lẽ khóc, bao nhiêu buồn tủi đè nặng trong lòng chỉ biết bộc phát qua những tiếng nấc nghẹn ngào.

...........
......
..

Hôm sau Hà vẫn dậy sớm chuẩn bị như mọi ngày, bán quán ăn sáng thì không thể dậy muộn được. Sau một đêm trăn trở thì dường như cô nàng đã trở nên cứng cáp hơn hẳn, gương mặt vẫn lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi gặp mẹ nó cũng tỏ ra bình thường, còn Huệ thì có chút rụt rè như người vừa làm chuyện xấu xa bị phát hiện vậy, mấy lần định mở miệng nói chuyện nhưng lại thôi.

Lúc hai mẹ con sắp mở hàng rồi gã kia mới dậy, vẻ mặt ngập tràn thỏa mãn khi được hưởng thụ đê mê suốt cả đêm. Cũng phải thôi, lúc hơn 1 giờ sáng dậy đi vệ sinh Hà vẫn còn nghe thấy tiếng rên rỉ của mẹ cơ mà. Không biết mẹ đã cho hắn làm tình bao nhiêu lần nữa....

Gã còn không thèm mặc áo, chỉ mặc độc cái quần đùi rồi cứ thế đi lại trong nhà cứ như đây là nhà mình. Huệ khẽ nhắc gã rồi khó xử đưa mắt nhìn con gái, đến lúc này thì chắc hẳn con bé đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Hà không thèm nhìn gã kia lấy một lần, coi như không tồn tại mà chỉ im lặng làm việc của mình. Thái độ khinh khỉnh ấy khiến Huệ không biết nên vui hay buồn.

Gã cũng phải đi làm nên ăn một bát bún xong thì cũng rời đi. Chỉ còn lại hai mẹ con trong quán, bấy giờ Huệ mới ngập ngừng nói :

- Chuyện đó......người vừa nãy là chủ nợ của nhà mình......

Hà đang lau bát liền hơi khựng lại một chút, chỉ một câu nói ấy dường như đã giải đáp được rất nhiều điều. Nó vẫn im lặng, mẹ nó chậm rãi nói tiếp :

- Con cũng biết hoàn cảnh nhà mình rồi, chỉ trông chờ vào mỗi quán bún này mẹ sợ......sợ là không thể chăm lo cho con được tốt nhất, đã vậy còn phải lo trả nợ cho bố nữa.......Nếu là giữa người với người thì bắt buộc phải trả, nhưng nếu là vợ chồng thì......tài sản là của chung nên sẽ không còn nợ nần gì nữa......Vậy nên mẹ với chú ấy mới......

Huệ định nói tiếp nhưng chưa chọn được từ ngữ thích hợp, chẳng lẽ lại nói là vì vậy nên mẹ mới chấp nhận đánh đổi tình dục, để cho gã đó được chiếm đoạt cơ thể mẹ, để gã đó được địt mẹ tưng bừng như đêm qua, và còn cả nhiều lần sau này nữa........Thấy con gái vẫn im lặng mà không tỏ ra ngạc nhiên sững sỡ gì nàng bèn bỏ qua để đi luôn vào trọng điểm. Người mẹ nọ nhẹ nhàng nói :

- Từ giờ chú ấy sẽ sống cùng mẹ con mình, vậy nên.......con chấp nhận chú ấy nhé.......?

Hà nghe vậy lại thấy bực bội khó chịu vô cùng. Sống chung ư ? Nó sẽ phải sống chung nhà với gã đàn ông chẳng hề tốt đẹp đó ư ? Chỉ nghĩ thôi đã thấy một cuộc sống bất an và không hề thoải mái sau này rồi. Nhưng vấn đề quan trọng là liệu nó có thể phản đối hay không.

Ngay khi nghe gã là chủ nợ Hà đã biết đây là một cuộc trao đổi rồi, và những lời mẹ nói không phải không có lý. Giữa vợ chồng thì không có nợ nần, nếu mẹ và gã đến với nhau thì món nợ kia sẽ tự nhiên bị xóa sạch, mẹ nó sẽ không còn gánh nặng nào trên vai nữa. Chính Hà cũng biết tình hình kinh tế nhà mình như thế nào, một quán bún nhỏ không thể giúp hai mẹ con hái ra tiền được. Suy đi tính lại mẹ nó cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm mà thôi, vừa giúp mẹ có bờ vai để nương tựa vừa giải quyết được vấn đề tài chính, lựa chọn này quả đúng là vẹn cả đôi đường. Nhưng có một điều nó vẫn cần phải biết.

- Mẹ có yêu người đó không......?

Hà nhàn nhạt lên tiếng, Huệ hơi sững người khi nghe con gái hỏi. Nàng im lặng nhìn ra phía cửa một lát rồi bình thản đáp :

- Cứ sống với nhau lâu thì chắc là sẽ có thôi.....

Hà quay sang nhìn mẹ, trong mắt có cả sự cảm thông pha lẫn một chút mơ hồ. Câu trả lời ấy nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sự cam chịu không hề nhỏ. Hóa ra thế giới của người lớn là như vậy, hóa ra vì cơm áo gạo tiền người ta có thể hi sinh cả hạnh phúc của bản thân mình.

Hà biết mẹ dùng cách tiền trảm hậu tấu như thế này vì nếu nói trước thì nó sẽ rất khó đồng ý, nhưng khi mọi sự đã rồi thì lại khác. Hà bây giờ chính là đang ở trong tình cảnh như vậy, mọi chuyện đã xảy ra rồi, mẹ đã lên giường với gã đó rồi, chẳng thể quay lại được nữa, có chấm dứt thì người thiệt thòi vẫn là mẹ mà thôi. Nếu có thể giúp mẹ xóa bỏ gánh nặng trên vai thì nó cũng đành chấp nhận cuộc sống không mấy thoải mái đó vậy.

- Chẳng phải mẹ đã quyết rồi hay sao, cứ như vậy đi.....

Hà nói rồi lại cặm cụi lau chùi, Huệ nhìn con gái với ánh mắt có chút áy náy. Đáng lẽ lúc này phải là không khí vui vẻ mới đúng, vậy mà không hiểu sao chỉ có sự trầm mặc miên man.

- Ừ, mẹ biết rồi......Chắc nay hoặc mai là chú ấy dọn đồ đến.....

Hà không nói năng gì, Huệ thấy vậy cũng thôi, hai mẹ con cùng im lặng với những tâm tư riêng trong lòng.

..........

Ngay chiều hôm đó gã đã dọn đồ tới. Nghe mẹ kể thì Hà biết tên này đã ly hôn vợ, làm nghề dính dáng đến tài chính gì đó, đại khái là thế, nó cũng chẳng quan tâm lắm. Khi mọi việc đã rõ ràng và được chấp nhận rồi thì tên đó cũng chẳng thèm giữ ý tứ nữa, Hà để ý thấy lúc mẹ đang tắm thì gã thản nhiên mở cửa mò vào trong.

- Kìa......sao lại vào đây......

- Nhớ em chứ sao nữa......nào......

- Khoan đã anh......lỡ con bé nghe thấy......

- Kệ nó......

- A.......

Hà vừa nấu cơm vừa phải nghe những âm thanh khoái lạc khẽ vọng ra từ nhà tắm, nghe mẹ mình đang làm chuyện ấy với một người không phải bố mình, cảm giác không hề dễ chịu một chút nào. Nhưng nó có thể làm gì đây, chỉ đành coi như không biết gì mà thôi.

Bữa cơm gia đình đầu tiên tạm gọi là suôn sẻ, Hà cặm cụi ăn không nói năng gì nhiều, chỉ vâng dạ khi được hỏi đến. Hai người kia thấy cô nàng như vậy cũng không quấy rầy thêm mà chỉ lo tình tứ với nhau. Sau khi giả điếc thì giờ Hà còn phải giả mù nữa, vừa ăn cơm gã vừa thò tay xuống bàn mò mẫm làm mẹ nó cứ thi thoảng lại phải nhắc khẽ. Lần đầu tiên Hà thấy mẹ mặc một cái váy ngắn đến thế, nếu nó đoán không nhầm thì chắc là được gã kia mua cho đây mà....

Sự phóng túng của gã cứ tiếp tục mà bộc lộ chẳng thèm giấu diếm, và mẹ nó thì chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo. Hà đang rửa bát trong bếp thì nghe tiếng hai người thấp thoáng đằng sau :

- Gượm đã.....mới có 8 giờ thôi mà......con bé còn chưa ngủ.....

- Kệ chứ.....mình làm ở trong phòng thì ảnh hưởng gì đâu......anh muốn luôn cơ.....

- Đúng thật là.....

Hà ngoái lại nhìn thì thấy gã đang bế mẹ đi nhanh lên cầu thang. Huệ trông thấy con gái thì cũng hơi xấu hổ, chỉ kịp để lại một câu dặn dò :

- Học xong thì ngủ luôn đi nhé con.....

Hà chỉ biết thở dài chán nản, xem ra nó sẽ còn phải chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần nữa.

Từ tối đến tận quá nửa đêm, cứ khi nào đi ngang qua gần cửa phòng ngủ của mẹ là nó lại nghe thấy những tiếng động chẳng hay ho gì. Dù ngoài mặt đã chấp nhận nhưng trong lòng nó vẫn chẳng thể yên ổn được, chỉ đành hi vọng thời gian có thể giúp nó nguôi ngoai. Nhưng tạm thời thì Hà vẫn phải giả mù giả điếc trong chính ngôi nhà của mình, coi hai người kia như không tồn tại, chứ không thì nó không thể nào tập trung học hành được mất.

Liên hệ tác giả để mua full truyện

Có thằng thiểu năng bảo truyện t đăng đều có ở web trước rồi, hóng thằng thiểu năng vào đưa link truyện =))))))


 

Chủ đề tương tự

Back
Top
yylive
yylive
X