Lời tác giả: Truyện mới của mình sẽ hơi khác các truyện cũ một chút khi mình muốn viết 1 câu truyện tình cảm thuần thúy và không có những âm mưu, những màn some, gangbang. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Hoàng nghĩ thế giới của anh chỉ còn lại những hợp đồng ly hôn và một sự chai sạn đến vô cảm. Là một luật sư tài năng, anh dành cả ngày để lắng nghe về những cuộc tình tan vỡ, để rồi quên đi cách tin vào một sự khởi đầu mới.
Cho đến ngày cô bước vào.
Lần đầu tiên, anh không chỉ lắng nghe bằng lý trí của một luật sư, mà bằng sự tò mò của một người đàn ông. Anh nhận ra, đằng sau lớp băng giá phòng thủ kia là một tâm hồn mà anh khao khát được thấu hiểu.
"Dưới Mặt Hồ Băng" là hành trình của một người đàn ông tưởng như đã mất hết niềm tin, lại một lần nữa học cách yêu thương khi tìm thấy người phụ nữ duy nhất có thể nhìn thấu tâm hồn chai sạn của mình.
"ANH NHÌN ĐI! ANH NHÌN BỘ LÔNG CỦA BÉ KIWI ĐI! NÓ XƠ XÁC CẢ RỒI!"
Người phụ nữ gào lên. Tay bà ta ôm khư khư một con chó Poodle trắng muốt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn lên đầu nó.
"Ôi Kiwi của mẹ, con có sợ không? Không sao, có mẹ đây rồi."
Con chó, được cưng nựng, càng thêm hăng hái. Nó ngẩng cái mõm nhỏ xíu lên và sủa inh ỏi vào mặt người đàn ông đối diện: "Gâu! Gâu! Gâu!".
"TÔI ĐI SPA CÓ BA TIẾNG THÔI! VÀ ANH ĐÃ BIẾN CON TÔI THÀNH MỘT CON CHÓ HOANG!"
Người đàn ông đập tay xuống bàn. "Em điên à?! Bác sĩ thú y đã nói nó phải ăn kiêng! Nó bị béo phì! Em cứ nhét thịt bò vào mồm nó thì có ngày nó đột quỵ chết đấy!"
"Ông bác sĩ đó thì biết cái gì?!" bà ta rít lên, tay vuốt ve lưng con chó một cách đầy âu yếm. "Kiwi của mẹ là xinh đẹp nhất, phải không con? Gâu! Gâu!"
Hoàng ngồi giữa họ, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, khuôn mặt giữ một vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp. Anh có thể thấy bộ lông xù của con chó cọ vào bộ vest đắt tiền của bà chủ, rồi thỉnh thoảng liếm lên mặt, bà ta một nụ cười mãn nguyện, trước khi bà ta lại quay sang gầm gừ với chồng mình.
"Mong anh chị bình tĩnh," giọng Hoàng vang lên.
Nhưng thực ra, tai anh đã không còn nghe thấy gì nữa. Tiếng gào thét của họ và tiếng sủa của con chó đã hòa vào nhau thành một thứ âm thanh vô nghĩa. Tâm trí anh đã trôi đi nơi khác, đến một nơi quan sát lạnh lẽo hơn.
Khoa học về những cái kết, anh luôn nghĩ nó là một ngành khoa học cần được nghiên cứu. Trước mặt anh là Vụ ly hôn thuận tình số 117/2023. Nhưng nguyên nhân dẫn đến đây không nằm ở những lá đơn pháp lý. Nó nằm ở đây. Trong một con chó được đặt tên theo một loại trái cây. Một người xem nó là "con", còn người kia thấy nó chỉ là con chó.
Và dùng nó để làm vũ khí tấn công người đàn ông mà bà ta đã từng hứa sẽ yêu thương trọn đời.
"...anh có nghe tôi nói không, luật sư Hoàng?" Giọng người phụ nữ kéo anh trở về thực tại. Con chó trong lòng bà ta cũng sủa lên một tiếng như để phụ họa.
"Tôi nghe đây, tôi nghe đây…" Hoàng gật đầu, cố gắng phớt lờ cơn đau đầu đang bắt đầu âm ỉ. "Vậy, về chiếc xe Mercedes, chúng ta sẽ thống nhất phương án..."
Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng rời đi, bà ta vẫn ôm khư khư "bé Kiwi của mẹ". Khi cánh cửa văn phòng anh vừa khép lại, tiếng họ cãi nhau và tiếng "gâu gâu" vẫn còn vọng lại ngoài hành lang, nhỏ dần rồi mất hút.
Hoàng thở hắt ra, ngả lưng vào ghế. Sự tĩnh lặng đột ngột gần như làm anh thấy đau tai. Anh xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một góc nhìn hoàn hảo xuống cây cầu bắc qua con sông đen ngòm. Cây cầu đi bộ đó, từ vài năm nay, đã trở thành một chứng tích lố bịch cho cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu". Hàng ngàn, có lẽ hàng chục ngàn chiếc ổ khóa đủ màu sắc, bám chi chít vào thành cầu như một loại nấm mốc kim loại. Mỗi chiếc khóa là một lời thề. Hoàng nhếch mép. Anh tự hỏi có bao nhiêu cặp đôi trong số đó, sau khi ném chìa khóa xuống dòng sông, cuối cùng rồi cũng sẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện anh, cãi nhau về một con chó.
Cánh cửa bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng. Tuấn, gã đồng nghiệp đang lững thững bước vào, trên người là mùi nước hoa nồng nặc và cái vẻ tự mãn của một kẻ vừa vớ được một hợp đồng béo bở.
"Này, xem cái gì mà đăm chiêu thế, triết gia dỏm?" Tuấn cười hềnh hệch, cái bụng bia của hắn rung lên.
"Lại ngắm mấy đứa dở hơi trên cầu à? Tôi mới chốt được vụ của bà chủ spa đấy. Chia chác ngon lành. Tối nay phải đi giải ngố thôi. Cậu có hứng không?"
Hoàng không buồn quay lại. "Tôi không có hứng ngắm ông tự đổ cả chai Chivas vào cổ họng rồi phun ra những câu chuyện bịa đặt về chiến tích giường chiếu của mình."
Tuấn cười lớn, không hề tự ái. "Haha phũ thế. Mà thôi, không đi thì phí. Tôi đặt phòng có view sông hẳn hoi. Nghe nói tối nay còn có mấy em sinh viên năm cuối đến thực tập ở quầy bar." Rồi gã nháy mắt.
Hoàng im lặng. Thực tập, anh nghĩ, một từ thật thơ ngây để chỉ việc những cô gái trẻ đẹp dùng nụ cười để đổi lấy những ly cocktail đắt tiền từ những gã đàn ông trung niên bụng phệ và tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, một mùi hương khác, ngọt ngào hơn cùng với Trang, cô trợ lý, bước vào. Trang hai mươi bảy tuổi, có một cơ thể mà đám đàn ông như Tuấn sẽ gọi là "biết cách ăn mặc". Chiếc váy công sở bó sát vừa đủ để khoe ra một vòng eo thon và một cặp mông đầy đặn. Cổ áo sơ mi luôn được cố ý mở thêm một cúc. Cô ta di chuyển trong văn phòng như một con mèo. Trang đặt ly cà phê đen không đường lên bàn Hoàng, cố tình cúi thấp người, để mùi nước hoa ngọt ngào và một phần khe ngực lấp ló lọt vào tầm mắt anh.
"Cà phê của anh nè, luật sư Hoàng đẹp trai" giọng cô ta mềm mại.
"Cảm ơn" Hoàng đáp gọn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
Tuấn huýt sáo một tiếng nhỏ. "Trang dạo này xinh quá. Cuối tuần có ai đưa đón chưa em?"
Trang mỉm cười, một nụ cười đã được diễn tập kỹ càng. "Em còn bận việc bù đầu, làm gì có thời gian hẹn hò anh ơi." Cô liếc nhanh về phía Hoàng.
Một màn kịch quen thuộc. Một con thú săn mồi đang khoe mẽ bộ lông của mình, một con thú khác thì đang chảy nước dãi, và con thứ ba – Hoàng – chỉ ngồi đếm nhịp chán chường. Mối quan hệ thể xác của anh và cô ta đã bắt đầu từ sáu tháng trước, sau một bữa tiệc công ty. Nó nhanh chóng trở thành một dạng “bạn tình”. Với Hoàng, cô ta chỉ là một chỗ để xả bớt căng thẳng, dù sau mỗi lần anh đều thấy trống rỗng hơn. Nhưng anh biết, với Trang, đó là một cuộc săn đuổi. Cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chiếm đoạt được anh hoàn toàn. Tình dục, với anh, chỉ là một hành động trút bỏ. Với cô ta, nó là một công cụ đầu tư. Một vở kịch mà cả hai đều thuộc vai của mình, nhưng lại diễn trên hai sân khấu hoàn toàn khác nhau.
"Anh Hoàng," Trang ngắt lời, "khách hàng mới của anh đã đến rồi ạ. Em đã mời chị ấy vào phòng chờ."
"Được rồi. Cho cô ấy vào đi," Hoàng nói, đóng tập hồ sơ "Chó Kiwi" lại. Anh chỉnh lại cà vạt, khoác lên mình bộ mặt chuyên nghiệp. Lại một bi kịch nữa. Lại một câu chuyện về những lời hứa tan vỡ. Anh đã sẵn sàng cho những giọt nước mắt, những lời kể lể, những câu chửi rủa. Anh đã thuộc lòng kịch bản.
Cửa phòng mở ra.
Và thế giới của Hoàng dừng lại.
Mọi âm thanh trong văn phòng tiếng máy lạnh, tiếng đồng hồ, tiếng gõ bàn phím từ phòng bên dường như bị hút vào một khoảng chân không. Lớp giọng châm biếm, hoài nghi trong đầu anh, thứ vốn hoạt động không ngừng nghỉ như một cơ chế phòng vệ, đột nhiên câm bặt. Anh chỉ còn là một kẻ quan sát, hoàn toàn bị tước vũ khí.
Người phụ nữ bước vào.
Cô không giống bất kỳ khách hàng nào của anh trước đây. Trang phục của cô gần như kín cổng cao tường. Một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ cao, tay dài. Một chiếc váy màu rêu đậm dài quá gối, che giấu mọi đường cong. Không có gì hở hang, không có gì cố tình khêu gợi. Nhưng chính sự kín đáo đó lại tạo ra một sự tương phản chết người với cái cách bộ trang phục chuyển động theo từng bước đi của cô. Lớp vải lụa mềm mại lướt trên một cơ thể mà Hoàng có thể nhận ra là gần như hoàn hảo.
Anh lờ mờ nhận ra một vòng eo thon gọn, sự đầy đặn của phần hông và một cặp đùi săn chắc ẩn sau lớp váy dài. Cô không có vẻ bốc lửa, phô trương như Trang, nhưng cơ thể này lại gợi lên một sự tò mò mãnh liệt hơn, một lời hứa hẹn về một vẻ đẹp chỉ dành cho riêng tư. Mái tóc đen dài của cô được búi gọn gàng, để lộ một chiếc cổ cao và thanh tú. Cô bước đi nhẹ nhàng, không một tiếng động, như thể đang lướt đi trên mặt đất.
Và rồi anh thấy nó. Trên gò má trắng ngần thanh tú, là một vết bầm. Nó không lớn, nhưng có màu tím sẫm, đang bắt đầu ngả sang vàng ở viền ngoài. Một dấu hiệu của bạo lực, một nốt nhạc chói tai trong một bản giao hưởng hoàn hảo.
Nhưng thứ đóng đinh ánh nhìn của Hoàng là đôi mắt cô.
Đôi mắt mà anh gọi là "mặt hồ băng". Bề mặt của chúng ướt át, long lanh như thể lúc nào cũng chực chờ rơi lệ sâu bên dưới lại là một sự lạnh lẽo, tĩnh lặng, không thấy đáy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoàng có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Anh không phải là người đang quan sát. Anh là người đang bị quan sát. Lần đầu tiên trong sự nghiệp, anh cảm thấy mình mới là người trần trụi trong căn phòng này.
"Mời chị ngồi," Hoàng nghe thấy giọng mình vang lên, có phần cứng nhắc hơn bình thường. Anh chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.
Cô ngồi xuống, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi. Cô không bộc lộ sự lo lắng, sợ hãi hay vội vàng. Chỉ có một sự bình thản đến phi lý.
Hoàng hắng giọng, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát. "Tôi là luật sư Hoàng. Cảm ơn chị đã tin tưởng tìm đến văn phòng chúng tôi. Chị có thể cho tôi biết tôi có thể giúp gì cho chị không?" Anh mở một cuốn sổ mới, tay cầm cây bút, sẵn sàng ghi chép.
Người phụ nữ nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hồ băng không hề xao động. "Tôi muốn ly hôn."
Giọng cô trong trẻo và rõ ràng, nhưng lại có một sự phẳng lặng đến rợn người.
"Tôi hiểu," Hoàng nói, bắt đầu kịch bản quen thuộc. "Chị có thể cho tôi biết lý do được không? Tất cả những gì chị nói ở đây đều sẽ được bảo mật tuyệt đối." Anh liếc nhẹ về phía vết bầm trên má cô.
Như làm theo ánh nhìn của anh, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mình, cử chỉ không để che giấu, mà để xác nhận sự tồn tại của nó.
"Chồng tôi," cô nói, vẫn bằng cái giọng đều đều đó, "anh ấy rất yêu tôi. Anh ấy yêu tôi đến mức đôi khi không kiểm soát được hành động của mình. Tuần trước, anh ấy thấy tôi đọc một cuốn sách của một tác giả nam mà anh ấy không thích. Anh ấy cho rằng tôi đang ngoại tình tư tưởng. Anh ấy đã ném cuốn sách vào tường. Sau đó, anh ấy dùng tay để giúp tôi 'hiểu ra vấn đề'."
Hoàng ngừng viết. Não anh đang cố gắng xử lý sự mâu thuẫn khủng khiếp. Cái cách cô kể về một hành vi bạo lực tàn bạo, lại bằng một ngôn từ và tông giọng bình thản như đang kể lại một công thức nấu ăn.
Không có nước mắt. Không có sự phẫn uất. Không có sự run rẩy. Chỉ đơn giản trình bày các sự kiện một cách lạnh lùng .
Một người bình thường sẽ cảm thấy thương hại. Nhưng Hoàng không phải người bình thường. Cái anh cảm thấy lúc này không phải là sự thương hại. Đó là một sự tò mò cháy bỏng, một sự kích thích về mặt trí tuệ mà anh đã không cảm thấy trong nhiều năm. Cô không phải một nạn nhân. Cô là câu hỏi mà anh biết mình sẽ không bao giờ muốn giải xong.
"Tên chị là gì?" Hoàng hỏi, giọng anh gần như là thì thầm.
Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn như xuyên thấu.
"Phạm Thanh Trúc."
Hoặc có lẽ, anh nên gọi cô là Trúc. Vì lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Hoàng cảm thấy mình không phải đang bắt đầu một "vụ án".
Và anh mắt đó khoét sâu vào tâm trí anh.
Hoàng nghĩ thế giới của anh chỉ còn lại những hợp đồng ly hôn và một sự chai sạn đến vô cảm. Là một luật sư tài năng, anh dành cả ngày để lắng nghe về những cuộc tình tan vỡ, để rồi quên đi cách tin vào một sự khởi đầu mới.
Cho đến ngày cô bước vào.
Lần đầu tiên, anh không chỉ lắng nghe bằng lý trí của một luật sư, mà bằng sự tò mò của một người đàn ông. Anh nhận ra, đằng sau lớp băng giá phòng thủ kia là một tâm hồn mà anh khao khát được thấu hiểu.
"Dưới Mặt Hồ Băng" là hành trình của một người đàn ông tưởng như đã mất hết niềm tin, lại một lần nữa học cách yêu thương khi tìm thấy người phụ nữ duy nhất có thể nhìn thấu tâm hồn chai sạn của mình.
CHƯƠNG 1:
"ANH NHÌN ĐI! ANH NHÌN BỘ LÔNG CỦA BÉ KIWI ĐI! NÓ XƠ XÁC CẢ RỒI!"
Người phụ nữ gào lên. Tay bà ta ôm khư khư một con chó Poodle trắng muốt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn lên đầu nó.
"Ôi Kiwi của mẹ, con có sợ không? Không sao, có mẹ đây rồi."
Con chó, được cưng nựng, càng thêm hăng hái. Nó ngẩng cái mõm nhỏ xíu lên và sủa inh ỏi vào mặt người đàn ông đối diện: "Gâu! Gâu! Gâu!".
"TÔI ĐI SPA CÓ BA TIẾNG THÔI! VÀ ANH ĐÃ BIẾN CON TÔI THÀNH MỘT CON CHÓ HOANG!"
Người đàn ông đập tay xuống bàn. "Em điên à?! Bác sĩ thú y đã nói nó phải ăn kiêng! Nó bị béo phì! Em cứ nhét thịt bò vào mồm nó thì có ngày nó đột quỵ chết đấy!"
"Ông bác sĩ đó thì biết cái gì?!" bà ta rít lên, tay vuốt ve lưng con chó một cách đầy âu yếm. "Kiwi của mẹ là xinh đẹp nhất, phải không con? Gâu! Gâu!"
Hoàng ngồi giữa họ, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, khuôn mặt giữ một vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp. Anh có thể thấy bộ lông xù của con chó cọ vào bộ vest đắt tiền của bà chủ, rồi thỉnh thoảng liếm lên mặt, bà ta một nụ cười mãn nguyện, trước khi bà ta lại quay sang gầm gừ với chồng mình.
"Mong anh chị bình tĩnh," giọng Hoàng vang lên.
Nhưng thực ra, tai anh đã không còn nghe thấy gì nữa. Tiếng gào thét của họ và tiếng sủa của con chó đã hòa vào nhau thành một thứ âm thanh vô nghĩa. Tâm trí anh đã trôi đi nơi khác, đến một nơi quan sát lạnh lẽo hơn.
Khoa học về những cái kết, anh luôn nghĩ nó là một ngành khoa học cần được nghiên cứu. Trước mặt anh là Vụ ly hôn thuận tình số 117/2023. Nhưng nguyên nhân dẫn đến đây không nằm ở những lá đơn pháp lý. Nó nằm ở đây. Trong một con chó được đặt tên theo một loại trái cây. Một người xem nó là "con", còn người kia thấy nó chỉ là con chó.
Và dùng nó để làm vũ khí tấn công người đàn ông mà bà ta đã từng hứa sẽ yêu thương trọn đời.
"...anh có nghe tôi nói không, luật sư Hoàng?" Giọng người phụ nữ kéo anh trở về thực tại. Con chó trong lòng bà ta cũng sủa lên một tiếng như để phụ họa.
"Tôi nghe đây, tôi nghe đây…" Hoàng gật đầu, cố gắng phớt lờ cơn đau đầu đang bắt đầu âm ỉ. "Vậy, về chiếc xe Mercedes, chúng ta sẽ thống nhất phương án..."
Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng rời đi, bà ta vẫn ôm khư khư "bé Kiwi của mẹ". Khi cánh cửa văn phòng anh vừa khép lại, tiếng họ cãi nhau và tiếng "gâu gâu" vẫn còn vọng lại ngoài hành lang, nhỏ dần rồi mất hút.
Hoàng thở hắt ra, ngả lưng vào ghế. Sự tĩnh lặng đột ngột gần như làm anh thấy đau tai. Anh xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một góc nhìn hoàn hảo xuống cây cầu bắc qua con sông đen ngòm. Cây cầu đi bộ đó, từ vài năm nay, đã trở thành một chứng tích lố bịch cho cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu". Hàng ngàn, có lẽ hàng chục ngàn chiếc ổ khóa đủ màu sắc, bám chi chít vào thành cầu như một loại nấm mốc kim loại. Mỗi chiếc khóa là một lời thề. Hoàng nhếch mép. Anh tự hỏi có bao nhiêu cặp đôi trong số đó, sau khi ném chìa khóa xuống dòng sông, cuối cùng rồi cũng sẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện anh, cãi nhau về một con chó.
Cánh cửa bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng. Tuấn, gã đồng nghiệp đang lững thững bước vào, trên người là mùi nước hoa nồng nặc và cái vẻ tự mãn của một kẻ vừa vớ được một hợp đồng béo bở.
"Này, xem cái gì mà đăm chiêu thế, triết gia dỏm?" Tuấn cười hềnh hệch, cái bụng bia của hắn rung lên.
"Lại ngắm mấy đứa dở hơi trên cầu à? Tôi mới chốt được vụ của bà chủ spa đấy. Chia chác ngon lành. Tối nay phải đi giải ngố thôi. Cậu có hứng không?"
Hoàng không buồn quay lại. "Tôi không có hứng ngắm ông tự đổ cả chai Chivas vào cổ họng rồi phun ra những câu chuyện bịa đặt về chiến tích giường chiếu của mình."
Tuấn cười lớn, không hề tự ái. "Haha phũ thế. Mà thôi, không đi thì phí. Tôi đặt phòng có view sông hẳn hoi. Nghe nói tối nay còn có mấy em sinh viên năm cuối đến thực tập ở quầy bar." Rồi gã nháy mắt.
Hoàng im lặng. Thực tập, anh nghĩ, một từ thật thơ ngây để chỉ việc những cô gái trẻ đẹp dùng nụ cười để đổi lấy những ly cocktail đắt tiền từ những gã đàn ông trung niên bụng phệ và tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, một mùi hương khác, ngọt ngào hơn cùng với Trang, cô trợ lý, bước vào. Trang hai mươi bảy tuổi, có một cơ thể mà đám đàn ông như Tuấn sẽ gọi là "biết cách ăn mặc". Chiếc váy công sở bó sát vừa đủ để khoe ra một vòng eo thon và một cặp mông đầy đặn. Cổ áo sơ mi luôn được cố ý mở thêm một cúc. Cô ta di chuyển trong văn phòng như một con mèo. Trang đặt ly cà phê đen không đường lên bàn Hoàng, cố tình cúi thấp người, để mùi nước hoa ngọt ngào và một phần khe ngực lấp ló lọt vào tầm mắt anh.
"Cà phê của anh nè, luật sư Hoàng đẹp trai" giọng cô ta mềm mại.
"Cảm ơn" Hoàng đáp gọn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
Tuấn huýt sáo một tiếng nhỏ. "Trang dạo này xinh quá. Cuối tuần có ai đưa đón chưa em?"
Trang mỉm cười, một nụ cười đã được diễn tập kỹ càng. "Em còn bận việc bù đầu, làm gì có thời gian hẹn hò anh ơi." Cô liếc nhanh về phía Hoàng.
Một màn kịch quen thuộc. Một con thú săn mồi đang khoe mẽ bộ lông của mình, một con thú khác thì đang chảy nước dãi, và con thứ ba – Hoàng – chỉ ngồi đếm nhịp chán chường. Mối quan hệ thể xác của anh và cô ta đã bắt đầu từ sáu tháng trước, sau một bữa tiệc công ty. Nó nhanh chóng trở thành một dạng “bạn tình”. Với Hoàng, cô ta chỉ là một chỗ để xả bớt căng thẳng, dù sau mỗi lần anh đều thấy trống rỗng hơn. Nhưng anh biết, với Trang, đó là một cuộc săn đuổi. Cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chiếm đoạt được anh hoàn toàn. Tình dục, với anh, chỉ là một hành động trút bỏ. Với cô ta, nó là một công cụ đầu tư. Một vở kịch mà cả hai đều thuộc vai của mình, nhưng lại diễn trên hai sân khấu hoàn toàn khác nhau.
"Anh Hoàng," Trang ngắt lời, "khách hàng mới của anh đã đến rồi ạ. Em đã mời chị ấy vào phòng chờ."
"Được rồi. Cho cô ấy vào đi," Hoàng nói, đóng tập hồ sơ "Chó Kiwi" lại. Anh chỉnh lại cà vạt, khoác lên mình bộ mặt chuyên nghiệp. Lại một bi kịch nữa. Lại một câu chuyện về những lời hứa tan vỡ. Anh đã sẵn sàng cho những giọt nước mắt, những lời kể lể, những câu chửi rủa. Anh đã thuộc lòng kịch bản.
Cửa phòng mở ra.
Và thế giới của Hoàng dừng lại.
Mọi âm thanh trong văn phòng tiếng máy lạnh, tiếng đồng hồ, tiếng gõ bàn phím từ phòng bên dường như bị hút vào một khoảng chân không. Lớp giọng châm biếm, hoài nghi trong đầu anh, thứ vốn hoạt động không ngừng nghỉ như một cơ chế phòng vệ, đột nhiên câm bặt. Anh chỉ còn là một kẻ quan sát, hoàn toàn bị tước vũ khí.
Người phụ nữ bước vào.
Cô không giống bất kỳ khách hàng nào của anh trước đây. Trang phục của cô gần như kín cổng cao tường. Một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ cao, tay dài. Một chiếc váy màu rêu đậm dài quá gối, che giấu mọi đường cong. Không có gì hở hang, không có gì cố tình khêu gợi. Nhưng chính sự kín đáo đó lại tạo ra một sự tương phản chết người với cái cách bộ trang phục chuyển động theo từng bước đi của cô. Lớp vải lụa mềm mại lướt trên một cơ thể mà Hoàng có thể nhận ra là gần như hoàn hảo.
Anh lờ mờ nhận ra một vòng eo thon gọn, sự đầy đặn của phần hông và một cặp đùi săn chắc ẩn sau lớp váy dài. Cô không có vẻ bốc lửa, phô trương như Trang, nhưng cơ thể này lại gợi lên một sự tò mò mãnh liệt hơn, một lời hứa hẹn về một vẻ đẹp chỉ dành cho riêng tư. Mái tóc đen dài của cô được búi gọn gàng, để lộ một chiếc cổ cao và thanh tú. Cô bước đi nhẹ nhàng, không một tiếng động, như thể đang lướt đi trên mặt đất.
Và rồi anh thấy nó. Trên gò má trắng ngần thanh tú, là một vết bầm. Nó không lớn, nhưng có màu tím sẫm, đang bắt đầu ngả sang vàng ở viền ngoài. Một dấu hiệu của bạo lực, một nốt nhạc chói tai trong một bản giao hưởng hoàn hảo.
Nhưng thứ đóng đinh ánh nhìn của Hoàng là đôi mắt cô.
Đôi mắt mà anh gọi là "mặt hồ băng". Bề mặt của chúng ướt át, long lanh như thể lúc nào cũng chực chờ rơi lệ sâu bên dưới lại là một sự lạnh lẽo, tĩnh lặng, không thấy đáy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoàng có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Anh không phải là người đang quan sát. Anh là người đang bị quan sát. Lần đầu tiên trong sự nghiệp, anh cảm thấy mình mới là người trần trụi trong căn phòng này.
"Mời chị ngồi," Hoàng nghe thấy giọng mình vang lên, có phần cứng nhắc hơn bình thường. Anh chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.
Cô ngồi xuống, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi. Cô không bộc lộ sự lo lắng, sợ hãi hay vội vàng. Chỉ có một sự bình thản đến phi lý.
Hoàng hắng giọng, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát. "Tôi là luật sư Hoàng. Cảm ơn chị đã tin tưởng tìm đến văn phòng chúng tôi. Chị có thể cho tôi biết tôi có thể giúp gì cho chị không?" Anh mở một cuốn sổ mới, tay cầm cây bút, sẵn sàng ghi chép.
Người phụ nữ nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hồ băng không hề xao động. "Tôi muốn ly hôn."
Giọng cô trong trẻo và rõ ràng, nhưng lại có một sự phẳng lặng đến rợn người.
"Tôi hiểu," Hoàng nói, bắt đầu kịch bản quen thuộc. "Chị có thể cho tôi biết lý do được không? Tất cả những gì chị nói ở đây đều sẽ được bảo mật tuyệt đối." Anh liếc nhẹ về phía vết bầm trên má cô.
Như làm theo ánh nhìn của anh, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mình, cử chỉ không để che giấu, mà để xác nhận sự tồn tại của nó.
"Chồng tôi," cô nói, vẫn bằng cái giọng đều đều đó, "anh ấy rất yêu tôi. Anh ấy yêu tôi đến mức đôi khi không kiểm soát được hành động của mình. Tuần trước, anh ấy thấy tôi đọc một cuốn sách của một tác giả nam mà anh ấy không thích. Anh ấy cho rằng tôi đang ngoại tình tư tưởng. Anh ấy đã ném cuốn sách vào tường. Sau đó, anh ấy dùng tay để giúp tôi 'hiểu ra vấn đề'."
Hoàng ngừng viết. Não anh đang cố gắng xử lý sự mâu thuẫn khủng khiếp. Cái cách cô kể về một hành vi bạo lực tàn bạo, lại bằng một ngôn từ và tông giọng bình thản như đang kể lại một công thức nấu ăn.
Không có nước mắt. Không có sự phẫn uất. Không có sự run rẩy. Chỉ đơn giản trình bày các sự kiện một cách lạnh lùng .
Một người bình thường sẽ cảm thấy thương hại. Nhưng Hoàng không phải người bình thường. Cái anh cảm thấy lúc này không phải là sự thương hại. Đó là một sự tò mò cháy bỏng, một sự kích thích về mặt trí tuệ mà anh đã không cảm thấy trong nhiều năm. Cô không phải một nạn nhân. Cô là câu hỏi mà anh biết mình sẽ không bao giờ muốn giải xong.
"Tên chị là gì?" Hoàng hỏi, giọng anh gần như là thì thầm.
Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn như xuyên thấu.
"Phạm Thanh Trúc."
Hoặc có lẽ, anh nên gọi cô là Trúc. Vì lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Hoàng cảm thấy mình không phải đang bắt đầu một "vụ án".
Và anh mắt đó khoét sâu vào tâm trí anh.
Sửa lần cuối: