Không ai nói với em, không ai khóc với em
Sao lúc cô đơn bủa vây không ai dịu dàng ôm lấy em.
...
Đêm nằm nghe lại bài hát này, thấy lòng chợt trầm xuống. Và em lại thèm viết, muốn viết, viết linh tinh, viết vớ va vớ vẩn, viết lung tung về những cảm xúc đã vươn mầm bén rễ trong khu vườn bí mật của chính mình.
Có những buổi sáng không phải dậy sớm đi làm, em cứ vùi mình trong chăn chờ bình minh lên. Em muốn được một vòng tay ôm dịu dàng của ánh nắng ban mai.
Cũng có những buổi chiều buông, em được thảnh thơi vừa đi lòng vòng vừa chụp lại những thứ vừa mắt. Em muốn giữ lại khoảnh khắc rực rỡ của ánh nắng hoàng hôn.
Có những gặp gỡ đã định sẵn sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Em biết là sẽ như thế. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, chỉ khác nhau ở độ dài của hành trình.
Một mối quan hệ tựa như một cuốn sách, tới một thời điểm hoặc là nửa chừng bản thân nhận ra không còn phù hợp nội dung này nữa, hoặc là đọc tới trang cuối thì cũng phải khép nó lại.
Những tan vỡ. Những đổ nát. Những hoang hoải.
Những dấu hỏi. Những dấu ba chấm. Những dấu ngoặc.
Thật ra, những lúc như bây giờ, em ước gì mình đang hiện diện ở thành phố ấy, là nơi em đã gửi gắm rất nhiều thương nhớ, là nơi em đã cười ngày gặp gỡ, đã khóc ngày chia xa, và là nơi em sẽ luôn thuộc về.
...
Sao không ai nói với em thôi đừng yêu.
Sao không ai nói với em thôi đừng mơ.
(Music composer: Phạm Nguyên Ngọc)
Sao lúc cô đơn bủa vây không ai dịu dàng ôm lấy em.
...
Đêm nằm nghe lại bài hát này, thấy lòng chợt trầm xuống. Và em lại thèm viết, muốn viết, viết linh tinh, viết vớ va vớ vẩn, viết lung tung về những cảm xúc đã vươn mầm bén rễ trong khu vườn bí mật của chính mình.
Có những buổi sáng không phải dậy sớm đi làm, em cứ vùi mình trong chăn chờ bình minh lên. Em muốn được một vòng tay ôm dịu dàng của ánh nắng ban mai.
Cũng có những buổi chiều buông, em được thảnh thơi vừa đi lòng vòng vừa chụp lại những thứ vừa mắt. Em muốn giữ lại khoảnh khắc rực rỡ của ánh nắng hoàng hôn.
Có những gặp gỡ đã định sẵn sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Em biết là sẽ như thế. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, chỉ khác nhau ở độ dài của hành trình.
Một mối quan hệ tựa như một cuốn sách, tới một thời điểm hoặc là nửa chừng bản thân nhận ra không còn phù hợp nội dung này nữa, hoặc là đọc tới trang cuối thì cũng phải khép nó lại.
Những tan vỡ. Những đổ nát. Những hoang hoải.
Những dấu hỏi. Những dấu ba chấm. Những dấu ngoặc.
Thật ra, những lúc như bây giờ, em ước gì mình đang hiện diện ở thành phố ấy, là nơi em đã gửi gắm rất nhiều thương nhớ, là nơi em đã cười ngày gặp gỡ, đã khóc ngày chia xa, và là nơi em sẽ luôn thuộc về.
...
Sao không ai nói với em thôi đừng yêu.
Sao không ai nói với em thôi đừng mơ.
(Music composer: Phạm Nguyên Ngọc)
Sửa lần cuối: